Phu Quân Của Ta Là Mã Phu

Chương 2



02

 

Ta quỳ giữa đại sảnh, nền đá lạnh buốt thấm qua đầu gối, tóc tai ướt đẫm nhỏ từng giọt nước, dưới thân là một vệt nước lạnh lẽo, trước mắt lại thêm một dải lụa trắng.

 

“Danh dự mấy đời của nhà họ Lâm, không thể vì ngươi mà mất sạch. Tự mình kết liễu đi.”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Phụ thân ta – Lâm Cảnh, Đại Lý Tự Khanh đương nhiệm, người coi danh tiết hơn cả tính mệnh – ngồi nghiêm chỉnh nơi chủ vị, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng như băng tuyết.

 

“Phụ thân, hài nhi có lỗi gì?”  

Ta thẳng lưng, trấn định nhìn phụ thân.

 

“Lỗi gì ư? Như Nhan là ta nhìn lớn lên, phẩm hạnh của nó thế nào, ta rõ hơn ai hết. Nếu không phải ngươi có lỗi, sao nó lại hại ngươi? Hại ngươi chứ không phải ai khác?”

 

Cả người ta như rơi vào hầm băng.  

Người sinh ra ta, nuôi ta mười mấy năm, còn không tin ta. Huống gì là kẻ ngoài cuộc?

 

Phải rồi, ta lẽ ra đã sớm hiểu… chỉ là còn ôm hy vọng viển vông.  

Phụ thân từng thật sự thương ta… là từ khi ta còn bé dại.  

Những năm gần đây, ông ghét bỏ mẫu thân, cũng vì thế mà ghét luôn ta.  

Mãi đến hai năm trước, Vương Dục ngỏ ý muốn cưới ta, khi ta có giá trị liên hôn, ông mới bằng lòng bố thí cho ta chút tình phụ tử.

 

“Phụ thân xử án như thế sao? Không tra rõ đúng sai, lại bảo người chịu oan tự sát? Phụ thân là không muốn, hay là không dám?”

 

Phụ thân ta, người lăn lộn chốn quan trường mấy chục năm, sao có thể vì một đứa con bị bỏ rơi mà đắc tội với phụ thân của Triệu Như Nhan – Thượng thư bộ Lại, Triệu Giác?

 

“Vô lễ!”  

Phụ thân đập mạnh xuống bàn.

 

“Lão gia! Xin ngài tha cho Ý nhi, nó là cốt nhục của ngài mà!”  

Phương di nương tháo trâm vòng, tóc xõa, vận một bộ váy vải thô màu trắng, hoảng hốt chạy vào.

 

Bà quỳ sụp bên cạnh ta, đâu còn dáng vẻ ôn nhu đoan trang ngày thường.  

“Phu nhân, xin người khuyên lão gia, Ý nhi là do người nhìn lớn lên mà!”

 

Di nương lại lết đến bên chân kế mẫu Tiêu thị, không ngừng dập đầu van xin.

 

“Lão gia, cho Ý nhi đến gia miếu đi.”  

Tiêu thị cuối cùng cũng lên tiếng.

 

“Không! Ý nhi mới mười lăm tuổi!”  

Di nương lại tiếp tục dập đầu không ngơi.

 

“Đủ rồi! Đồ không ra thể thống, đừng được voi đòi tiên! Mặt mũi tám đời nhà họ Lâm đều bị nó làm mất sạch! Chủ mẫu nhà họ Vương đã tuyên bố sẽ không bao giờ cưới người của nhà họ Lâm. Danh tiếng của nó giờ đây… Sợ rằng…”

 

“Trịnh nhi vừa đính hôn, Viễn nhi, Lam nhi còn đang học hành, nếu không xử lý nó, ai chẳng chê cười nhà họ Lâm không biết dạy con? Các tiểu thư chưa xuất giá trong họ thì biết ăn nói thế nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Lâm Trịnh, Lâm Viễn, Lâm Lam – ba huynh đệ của ta, đều là con ruột của kế mẫu.

 

“Gây chuyện đến mức rơi xuống hồ, mà vẫn không biết hối hận! Bà dạy con kiểu gì vậy? Sớm biết thế này, năm xưa ta đã không để nó nuôi dưới gối bà!”

 

Tiêu thị ra hiệu cho nhũ mẫu hồi môn – Lý ma ma – người duy nhất trong sảnh, tát hai cái trời giáng vào mặt di nương.

 

Thân thể di nương khẽ run lên, nhưng vẫn không né tránh, quỳ thẳng tắp.

 

“Tất cả đều là lỗi của thiếp, lão gia, phu nhân, xin tha cho Ý nhi. Muốn giếc muốn chôn, thiếp xin chịu hết!”

 

“Di nương! Không liên quan đến người, là con làm, con chịu!”  

Tim ta đau như d.a.o cắt, chuyện này lại khiến mẫu thân bị liên lụy.

 

Từ khi sự việc xảy ra đến giờ, ta chưa rơi một giọt lệ, giờ đây nước mắt lại không kìm được mà rơi xuống từng hàng.

 

“Đủ rồi! Kéo nó đi! Đưa đến gia miếu!”  

Phụ thân vỗ bàn, một lời quyết định.

 

“Khoan đã! Xin lão gia cho tiểu nhân nói một câu!”  

Ta quay đầu, thấy Tạ Hồi đang bước ra từ bóng sáng mùa xuân.

 

Hắn quỳ xuống cách ta vài bước, áo ướt đẫm, dáng người càng thêm gầy guộc.

 

“Lão gia, hôm nay chuyện xảy ra gấp gáp, tiểu thư nguy kịch, tiểu nhân không kịp để ý lễ nghi. Nếu vì thế mà lão gia trách phạt tiểu thư, dù ngoài mặt người ta có khen lão gia nghiêm khắc, nhưng sao tránh được dị nghị vô tình, m.á.u mủ cũng chẳng đoái hoài.”

 

“Vậy ngươi cho rằng, nên làm thế nào?”  

Ánh mắt phụ thân hiện lên sát ý.

 

“Mạo phạm tiểu thư, không phải điều tiểu nhân mong muốn. Nếu có thể giữ gìn thanh danh cho nàng, tiểu nhân nguyện lấy cái chếc đền đáp.”

 

Tạ Hồi nhìn thẳng vào phụ thân ta, ánh mắt cương nghị khiến lòng ta chấn động.

 

Không ngờ, một kẻ thấp hèn như hắn, lại sẵn lòng lấy cái chếc bảo vệ thanh danh cho ta.  

Mà cha ruột ta, lại muốn ta chếc, hoặc sám hối suốt đời nơi đèn nhang kinh kệ.

 

Năm năm trước, ta và mẫu thân cứu Tạ Hồi từ chợ về – khi ấy hắn đang sốt cao, mê man bất tỉnh.  

Năm năm sau, hắn nói, nguyện chếc vì ta.

 

Trong lòng ta đã có quyết định.  

Ta không muốn chếc.  

Ta không muốn vào gia miếu.  

Càng không muốn để Tạ Hồi vì ta mà chếc.  

Huống chi, kẻ thù vẫn còn sống nhởn nhơ. Ta chếc chẳng phải là quá tiện nghi cho bọn họ sao?

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com