Phu Quân Của Ta Là Mã Phu

Chương 14



17

 

Vài ngày sau, Phục Linh, con khỉ nhỏ thích hóng chuyện kia, nhảy lên nhảy xuống, chạy đến báo tin:

 

"Tiểu thư! Tiểu thư! Nhà họ Vương lại sắp cưới Triệu Như Nhan rồi!"

 

Thì ra, Triệu Như Nhan tự mình tuyên bố, rằng bản thân từ lâu đã si tình với Vương Dục, cam nguyện làm thiếp, Vương Dục mới "nửa đẩy nửa nhận", chuyện thành.

 

Không ngờ nàng ta lại lấy chuyện ấy ra uy hiếp, nói rằng nếu Vương Dục không cưới nàng làm chính thất, thì nàng sẽ làm ầm lên, cho cả kinh thành biết Vương gia là hạng người gì.

 

Triệu Giác thấy gạo đã nấu thành cơm, cũng liều cả thể diện, ép Vương gia phải cho con gái mình một danh phận.

 

Cuối cùng, Vương gia cũng đành bấm bụng chấp nhận, hôn kỳ định vào tháng sau.

 

Từ chuyện thêu y phục, không chỉ Vương Dục, ngay cả Hoàng hậu cũng đã mất hết cảm tình với Triệu Như Nhan.

 

Nàng ta mà bước chân vào Vương gia, chẳng khác gì một màn chó cắn chó.

 

Nhưng… bọn họ ngay cả cơ hội chó cắn chó, e rằng cũng không còn nữa rồi.

 

Bởi vì — trời đã đổi.

 

18

 

Vài ngày sau, hoàng đế thiết yến khánh công, mượn cớ mời rượu để thu hồi binh quyền của Đại Tư lệnh.

 

Ngay thời khắc định trao chén rượu ấy, Chiêu Vương và Tạ Hồi, cải trang thành thị vệ, bất ngờ xuất hiện, trình ra bằng chứng hoàng đế câu kết với địch phản quốc, khiến quần thần chấn động toàn triều.

 

Thì ra, chiến sự với Bắc Thác, vốn dĩ đã có thể kết thúc từ mùa đông năm ngoái.

 

Chỉ vì hoàng đế lo sợ Chiêu Vương công cao lấn chủ, đe dọa long vị, bèn âm thầm cấu kết với Bắc Thác, tự tay giao nộp lương thảo của Đại Thượng, khiến mấy vạn tướng sĩ uổng mạng nơi chiến trường.

 

Lại nhân danh “chi viện”, điều trọng binh bố trí mai phục tại Lâm Quan, lập trận lăn đá, giấu nghìn cung thủ mai phục, đợi Chiêu Vương vừa kết thúc đại chiến trở về là lập tức diệt trừ toàn bộ.

 

Chiêu Vương vốn đã chuẩn bị từ sớm, sai tù binh Bắc Thác mặc áo binh lính Đại Thượng, xông vào trận địa lăn đá thay mình, dương đông kích tây, chuyển bại thành thắng.

 

Sau khi san bằng đại bản doanh của Bắc Thác, Chiêu Vương và Tạ Hồi không nỡ nhìn tướng sĩ vì âm mưu của chính triều đình mà m.á.u chảy đầu rơi, bèn lập kế giả tử trận, liều mạng giữ lấy tính mệnh, lặng lẽ hồi kinh.

 

Tư Dương biết rõ kế hoạch này, song hắn ở lại để giữ thế công khai, chỉ huy binh sự và đánh lạc hướng hoàng đế, nên không tham gia bố trí hiện trường giả chết, cũng không dám chắc kế hoạch thành công hay không.

 

Người liên lạc trung gian bất ngờ bị sát hại, khiến Tư Dương càng không dám manh động, chỉ đành phụng mệnh hồi kinh, âm thầm chờ thời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Sau khi hồi kinh, Tư Dương để hoàng đế mất cảnh giác, giao nộp hổ phù, nhưng thực chất, Đông đại doanh vẫn nằm trong tay nhà họ Tư.

 

Đến ngày thiết yến, Chiêu Vương, Tư Dương cùng thống lĩnh Ngự Lâm quân là Trình Cương mật kế nội ứng ngoại hợp, ngay tại yến tiệc xử quyết “cẩu hoàng đế” Tiêu Tải, bắt toàn bộ chủ mưu họ Vương tống vào đại lao.

 

Ta không có mặt ở yến tiệc, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng rung chuyển lòng người khi sự thật được phơi bày giữa đại điện.

 

Một cuộc cung biến gần như không đổ máu, lặng lẽ bắt đầu, cũng lặng lẽ kết thúc.

 

*

 

Chiêu Vương đăng cơ, việc đầu tiên ngài làm là rửa oan cho phụ thân Tạ Hồi.

 

Thân thế thực sự của Tạ Hồi, chính là trưởng tử của danh tướng tiền trấn thủ phương Bắc — Tướng quân Tạ Trạch.

 

Hai mươi năm trước, Tạ Trạch là chiến thần bất bại, khiến người Bắc Thác nghe danh đã run rẩy.

 

Thế lực Bắc Thác mưu đồ đã lâu, bày kế phản gián, vu cho Tạ Trạch tội cấu kết ngoại bang.

 

Thời ấy, hoàng đế đương vị là tổ phụ của Chiêu Vương, lòng dạ khó dò, nghe theo lời gièm pha, bắt giam Tạ Trạch vào ngục.

 

Tạ Trạch vì muốn chứng minh trong sạch, đã tự vẫn trong ngục, một đời anh hùng cứ thế mà ngã xuống uổng phí.

 

Phu nhân họ Uông của Tạ Trạch khi ấy đã mang thai, được Trấn Bắc hầu Tư Hành âm thầm đưa về Giang Nam, giao cho một nhà thương nhân họ Tạ cưu mang.

 

Phu thê tình thâm, phu nhân họ Uông sau khi sinh ra Tạ Hồi, chưa đầy bao lâu thì cũng trút hơi thở cuối cùng.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Vị thương nhân kia do làm ăn quá phát đạt, bị đối thủ ghen ghét, cả nhà bị hại thảm thương.

 

Lúc xảy chuyện, ông chỉ kịp giấu Tạ Hồi khi ấy mới sáu tuổi xuống hầm, chưa kịp nói rõ thân thế, chỉ căn dặn một điều:

 

“Cả đời này, tuyệt đối không được bước chân vào kinh thành.”

 

Tạ Hồi vì muốn báo thù cho nghĩa phụ, bái sư học võ, dùng bảy năm trời giếc sạch thù nhân.

 

Hắn không hiểu vì sao nghĩa phụ lại cấm mình đến kinh sư, nhưng để giải lời bí ẩn về thân thế, hắn vẫn lặng lẽ lên đường.

 

Không ngờ vừa đến kinh, trời mưa dai dẳng, bệnh nặng phát sốt, bị bọn buôn người bắt, rồi lại đúng lúc ta và mẫu thân mua hắn về.

 

Ngày ta bị đẩy xuống nước, Diêu phu nhân liếc một cái liền nhận ra hắn.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com