Phu Quân Của Ta Là Mã Phu

Chương 15



Hắn quá giống phụ thân mình, chỉ là Tướng quân Tạ Trạch đã đóng giữ biên cương quanh năm, lại mất đã lâu, nên kinh thành chẳng còn ai nhớ rõ.

 

Chỉ có Diêu phu nhân là ngoại lệ, bởi bà từng sống ở phương Bắc vài năm, có quen biết với phu thê Tạ Trạch.

 

19

 

Tạ Hồi được phong làm Bình Viễn Hầu, tân hoàng còn ban cho một phủ đệ riêng làm hầu phủ.

 

Ta nhờ công lao góp lương, gửi áo ấm, và bí mật truyền tin, cũng được tân hoàng ban thưởng một đạo cáo mệnh phẩm nhất, vinh danh nữ trung hào kiệt.

 

Tư Dương kế thừa tước Trấn Bắc Hầu, tân hoàng còn tứ hôn cho hắn và Trình Vận Lăng, con gái độc nhất của Trình Cương tướng quân.

 

Không sai, Tư Dương chính là người mà Trình Vận Lăng thầm thương trộm nhớ, cũng là hiền tế mà Trình tướng quân đã sớm tâm đắc.

 

Chỉ tiếc khi xưa Tiêu Tải lòng dạ bất lương, cố ý chia uyên rẽ thúy.

 

Trình Cương, vì quá yêu thương con gái, sau khi biết rõ Tiêu Tải thông đồng với địch, liền không chút do dự mà quay giáo phản lại.

 

Chẳng bao lâu sau, những kẻ chủ mưu bán nước thông địch bị tuyên xử trảm, người nhà họ Vương bị phán lưu đày, trong đó có cả Vương Dục.

 

Triệu Giác bị tra ra bán quan buôn chức, bị xử trảm, những kẻ còn lại trong Triệu gia hoặc vào ngục, hoặc đày đi biên ải.

 

Tên Ngưu Đại còn chưa kịp rời khỏi kinh thành, đã bị Tạ Hồi tự tay xử lý.  

Những năm qua, hắn dựa vào oai danh phủ Thượng thư, làm không ít chuyện trời không dung, người không tha.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Triệu Như Nhan không chịu nổi cú sốc quá lớn, nhảy hồ tự vẫn.

 

Còn tên phụ thân giả nhân giả nghĩa của ta — Lâm Cảnh, tuy tội không đến mức chếc, nhưng cũng kinh hãi đến bạc đầu, vội từ quan, đưa cả nhà trở về quê cũ ở Thục Châu sống ẩn.

 

*

 

Tạ Hồi dắt tay ta, đến từ đường hầu phủ, tự tay lập bài vị cho song thân ruột thịt, cùng nghĩa phụ nghĩa mẫu đã cưu mang hắn thuở bé.

 

Hai vợ chồng cùng thành tâm quỳ lạy, thắp hương tạ lễ, để linh hồn tổ tiên được an lòng nơi suối vàng.

 

20

 

Không ai ngờ được, Bộ thúc lại trở thành tân lang nhập trạch nhà ta, đem toàn bộ gia tài làm hồi môn, "gả" cho mẫu thân ta.

 

Ông cười nói:  

"Cặp sư tử đá trước cửa hầu phủ, oai phong lại chiêu tài, quá hợp với ta rồi!"

 

Ta và Phục Linh ngồi xổm ở cửa nhìn hai con sư tử đá ấy cả nửa ngày, chỉ thấy oai phong chứ không tài nào thấy được chỗ chiêu tài là chỗ nào.

 

Nhưng mà Bộ thúc là đệ nhất phú hộ của Đại Thượng, ông nói chiêu tài… thì chính là chiêu tài vậy.

 

Vì muốn ta chịu đổi cách xưng hô, Bộ thúc phất tay một cái, rút trong “hồi môn” ra ngân phiếu mười vạn lượng, nhét vào tay ta.

 

Ta cười ngọt như mật:  

"Phụ thân!"  

Lời vừa dứt, miệng ông đã cười đến tận mang tai.

 

Phía sau, Tạ Hồi ló đầu ra:  

"Cha, còn con thì sao?"

 

"Cha con ta là huynh đệ đồng sinh cộng tử, nói chuyện tiền nong chẳng hợp lý lắm."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Cha thiên vị quá rồi."

 

"Thiên vị gì chứ? Lại đây, ăn thử bánh táo ta mới làm xem!"

 

Mẫu thân tay bưng điểm tâm bước tới, miệng nở nụ cười rạng rỡ như hoa.

 

*

 

Đêm đó, Tạ Hồi ép ta vào phòng, mắt ánh lên tia sáng rực rỡ như lửa dưới ánh nến.

 

"Phu nhân gần đây bận rộn dọn nhà, lo toan hôn sự cho nhạc phụ nhạc mẫu, có phải… đã quên mất điều gì rồi không?"

 

Ta chớp mắt:  

"Điều gì…?"

 

Hắn híp mắt cười gian:  

"Phu nhân từng nói, muốn nhìn kỹ trượng phu một lượt. Vậy đêm nay, để vi phu cởi áo, cho nàng… ngắm kỹ một phen."

 

Đuôi mắt hắn phiếm hồng, ánh nhìn như muốn thiêu cháy cả người ta.

 

"Chàng… xấu hổ c.h.ế.t mất! Mấy năm lính tráng, mặt dày tự lúc nào vậy!"

 

Ta hai má ửng hồng, đ.ấ.m nhẹ hắn mấy cái.

 

"Ta chỉ dày mặt với một mình nàng thôi. Đám huynh đệ trong doanh trại ôm không được vợ, rảnh rỗi toàn nói mấy lời lẳng lơ.  

Vi phu tai thính, nhớ giỏi, học hết rồi. Sau này… từ từ kể cho nàng nghe từng câu một."

 

"Chàng…!"  

Ta chưa kịp nói hết, đã bị hắn một tay ôm lấy, ngắt lời bằng một nụ hôn nồng cháy.

 

Ta bị hôn đến đỏ mặt tía tai, tay chân mềm nhũn.

 

Hắn bế ngang ta lên, từng bước đưa tới giường tẩm.

 

"Uyển Ý, nàng có biết… ta đã nhớ nàng khổ sở nhường nào không?  

 

Ở phương Bắc, có lần ta tưởng mình sẽ chếc thật rồi.  

Nhưng mỗi lần nghĩ đến nàng, ta lại cảm thấy, mình còn có thể sống thêm lần nữa.  

Tất cả… đều tại thê tử của ta quá đỗi khuynh thành."

 

Hắn vừa cởi thắt lưng, vừa khe khẽ thủ thỉ.

 

Ta chưa từng nghĩ, có một ngày hắn lại lắm lời đến vậy.

 

Dưới ánh nến, ta thấy trán hắn lấm tấm mồ hôi, môi khẽ run vì hồi hộp.

 

"Uyển Ý… được không?"  

Hắn khàn giọng hỏi, ánh mắt như chứa cả dải ngân hà.

 

Tên khốn này, đến lúc này rồi mà còn hỏi.

 

Ta khẽ "hừ" một tiếng, xoay người đè ngược lại hắn, cúi đầu hôn từng vết sẹo hằn sâu trên thân thể ấy.

 

Những vết thương đó, chính là những khổ đau hắn từng gánh chịu, cũng là huy chương của đời hắn.

 

Ánh mắt hắn càng lúc càng sâu thẳm, hóa thân thành sói, chỉ chực cắn lấy ta không buông.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com