Phu Quân Của Ta Là Mã Phu

Chương 3



Hơn nữa… rời khỏi Lâm phủ, có lẽ lại là chuyện tốt.

 

“Phụ thân, hài nhi nguyện gả cho Tạ Hồi. Vừa báo ân cứu mạng, lại giữ được danh tiết. Xin phụ thân thành toàn.”

 

Trong thoáng chốc, không gian tĩnh lặng đến mức nghe rõ tiếng kim rơi.

 

“Tiểu thư, không thể được!”  

Tạ Hồi thất thanh kêu lên.

 

“Hoang đường! Hắn chỉ là một tên mã phu thấp kém, ngươi lấy hắn, chẳng phải là tự mình sa đoạ, bị thiên hạ chê cười sao?”

 

Phụ thân giận dữ, gân xanh nổi đầy trán, vung tay hất vỡ chén trà trên bàn.

 

“Phụ thân có thể trục xuất con khỏi nhà họ Lâm. Từ nay về sau, mọi việc con làm, đều không liên quan gì đến nhà họ Lâm nữa.”

 

Ta cúi đầu thật sâu, dập đầu ba cái — không đứng dậy nữa.

 

03

 

Sau nhiều phen giằng co, cuối cùng kế mẫu cũng là người đầu tiên gật đầu đồng ý, lại khuyên được cả phụ thân chấp thuận.  

Di nương vốn là thiếp được lập, cầu xin phụ thân cho phép cùng ta rời khỏi Lâm phủ.  

Phục Linh vừa khóc vừa đòi theo ta rời đi.  

 

Bởi khi chuyện xảy ra, nàng bị nha hoàn Xuân Đào của Triệu Như Nhan gọi đi, khiến kế mẫu có cớ gây sự, lại bị tát một cái nảy lửa.  

“Tiểu thư, đều là lỗi của nô tỳ… nếu nô tỳ luôn ở bên người, thì người đã không đến mức…”  

Khi thay y phục cho ta, Phục Linh mím môi run rẩy, đôi môi sưng đỏ, khóc đến đứt quãng.

 

“Triệu Như Nhan che giấu bao năm, chẳng qua là để đợi ngày hôm nay. Chúng ta tránh không được. Nhưng rồi sẽ có một ngày, ta bắt nàng phải trả giá.”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Ta lấy thuốc trị thương, vừa thoa lên má Phục Linh vừa nhẹ giọng trấn an.

 

Triệu Như Nhan, ta là Lâm Uyển Ý, kiếp này — không chếc không thôi với ngươi.

 

“Ý nhi, con thật lòng nguyện ý sao? Như vậy uất ức cho con quá. Dù Tạ Hồi là đứa trẻ tốt, nhưng dù sao xuất thân cũng…”  

Di nương ngồi một bên, nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây rơi mãi không ngừng.

 

Năm đó bị kế mẫu bày mưu đoạt sủng, bà cũng chưa từng đau lòng đến thế.

 

“Mẫu thân, đã chẳng thể tệ hơn nữa rồi. Con đã lấy lại thân phận lương dân cho chàng, chúng ta có thể dựng nên một gia đình riêng. Mẫu thân… chẳng phải người cũng sớm đã muốn rời đi sao?”

 

Mẫu thân ta — Phương Vân Chi, từng là thêu nương nổi danh nhất Tô Châu.  

Tác phẩm của bà, ngàn vàng khó cầu.  

Năm xưa, khi được mời tới kinh thành chỉ dạy cho thêu nữ tổng điếm thực hiện cống phẩm, bị phụ thân ta để mắt, đưa về phủ làm thiếp.  

Những năm đầu, phụ thân quả có sủng ái bà…  

Chỉ tiếc rằng… mọi thứ chẳng lâu bền.

 

Ngày hôm sau, ta cùng mẫu thân, Tạ Hồi và Phục Linh rời khỏi toà phủ đệ sâu thẳm đã giam hãm mẫu thân suốt hơn mười năm.

 

Tạ Hồi đã sớm thuê sẵn một căn nhà nhỏ, chỉ một dãy sân đơn sơ, song được quét dọn sạch sẽ tươm tất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Tiểu thư, ủy khuất người rồi. Đợi sau này ta kiếm được bạc, sẽ đổi chỗ tốt hơn.”  

Hán tử cao lớn đứng trước mặt ta, hai tay lóng ngóng, mặt đầy áy náy.

 

“Gọi ta là Uyển Ý đi.”  

Ta mỉm cười nhìn hắn.

 

“Được. Uyển Ý!”  

Trong mắt hắn như chứa cả ngân hà, vừa ôn nhu, vừa rực rỡ lấp lánh.

 

Vừa dọn dẹp ổn thỏa xong, thân thể ta thả lỏng liền phát sốt cao.  

Mẫu thân luôn túc trực bên giường, Tạ Hồi thì ngày nào cũng túc trực trong bếp sắc thuốc, gương mặt vốn đã ngăm lại càng đen sạm thêm.

 

Nửa tháng sau, ta khỏi bệnh.

 

Trong thời gian đó, ta sai Phục Linh trả lại ngọc bội mà Vương Dục từng trao.  

Tạ Hồi cùng ta bàn chuyện thành thân.

 

Hắn nói: “Đã ra khỏi phủ rồi, không thể để nàng không danh không phận mà sống thế này.”  

Ta vốn không câu nệ lễ nghi, nhưng Tạ Hồi lại rất kiên quyết.

 

Hắn chuẩn bị đâu ra đấy, tam thư lục lễ, chẳng thiếu một món.

 

Trong tiểu viện, từng căn phòng đều dán hỷ tự đỏ tươi, treo đèn lồng rực rỡ.  

Tân phòng trưng đầy những vật phẩm cát tường.  

Giản đơn, nhưng trịnh trọng.

 

Áo cưới là mẫu thân may sẵn từ lâu, tinh mỹ tuyệt luân.

 

Một ngày trước hôn lễ, Vương Dục tới tìm ta.

 

“Uyển Ý, sao nàng lại tự chuốc khổ như vậy? Đợi sóng gió qua đi, ta sẽ nạp nàng làm thiếp, vẫn hơn hiện tại gấp bội. Nghĩ mà xem, một tiểu thư nhà quan tam phẩm mà lại rơi đến bước này…”

 

Qua tàng hoa, người thiếu niên áo gấm, mặt mày tuấn tú như ngọc.

 

Chỉ tiếc lời nói ra, lại đầy vẻ tiếc nuối và trách móc.

 

“Bước này, là bước nào? Hôm ấy công tử không dám đứng ra, thì hôm nay cần gì phải giả vờ thâm tình?”

 

“Uyển Ý, ta thật tâm yêu nàng, nếu không đã chẳng tranh cãi với gia đình suốt bấy lâu, thuyết phục họ chấp thuận hôn sự. Nhưng sau chuyện hôm đó, họ đã nói rõ là không thể. Nhưng nàng tin ta, ta nạp nàng rồi, sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi với nàng.”

 

“Có vẻ công tử vẫn chưa hiểu rõ con người Lâm Uyển Ý ta. Dù ta chỉ là thứ nữ, nhưng thà lấy kẻ áo vải, quyết không làm thiếp cho người ta. Mời công tử trở về!”

 

Ta xoay người bước vào phòng, để Phục Linh tiễn khách.

 

“Uyển Ý, nàng chớ có hối hận!”

 

Tiếng giận dữ phẫn uất, bị chặn lại sau cánh cửa đã khép.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com