Phu Quân Của Ta Là Nam Chính Trong Tiểu Thuyết Nam Sinh

Chương 2



Chớp mắt đã hai năm kể từ khi ta và Kiều Nhạn Hành thành thân. Bây giờ, hắn đã trở thành một người chồng trắng trẻo, chắc nịch, tròn trịa.

 

Vẻ đẹp ngày trước giờ chỉ còn sót lại là làn da trắng như ngọc và một nốt ruồi đỏ ở đuôi lông mày.

 

Lý đại nương – người từng nhất quyết kéo hắn vào nhà ăn cơm mỗi khi đi ngang qua – giờ nhìn thấy hắn từ xa liền vội vã tránh đi, chắc tâm linh của bà ấy đã rách nát.

 

Hắn ấm ức kể lể với ta, trong khi ta chỉ vừa nghe vừa thỉnh thoảng đáp lại, rồi chăm chú lật xem quyển truyện trong tay.

 

Hiện tại truyện rất chán, hiếm thấy loại truyện ngọt 1v1 như trước. Ta đang đọc một quyển rất được ưa thích của Điền Viên Tiếu Tiếu Sinh.

 

Nam chính chỉ cần bước ra khỏi cửa mười bước là một đại mỹ nhân nhào tới, hắn chỉ cần nở nụ cười bá đạo là thu được một đống người thành thiếp.

 

Ta lật vài trang là thấy nhàm chán, bỏ luôn.

 

Bên cạnh, một “chú chó trắng to” bám người đang cọ cọ làm nũng đòi điểm tâm – chính là Kiều Nhạn Hành, ta thấy hắn giờ đã có cả hai cằm.

 

Hồi trước hắn sống quá khổ, cố giữ phong thái công tử nên một ngày chỉ ăn hai bữa, mỗi bữa chỉ dám ăn một chút.

 

Tới nhà ta, không bị hạn chế gì, ăn uống vô tư chưa tới nửa năm đã tròn như quả cầu.

 

Ta bảo hắn giảm cân, hắn nước mắt ngắn dài thật đáng thương.

 

Nhưng thật ra, thỉnh thoảng ta lại có chút hoài niệm nhan sắc thời thanh xuân của hắn.

 

Bởi vì ta còn chưa kịp thưởng thức dung mạo của hắn, hắn đã mập lên rồi. Mỗi lần nghĩ đến, ta đều tiếc đến nghiến răng nghiến lợi, giận đến muốn đ.ấ.m n.g.ự.c đập gối.

 

Sau khi ăn xong điểm tâm, hắn giúp cha ta tính sổ sách. Dù hắn ăn khỏe thật, nhưng đầu óc lại cực kỳ linh hoạt. Nhờ hắn mà sản nghiệp nhà ta đã tăng trưởng gấp năm lần.

 

Cha ta giờ suốt ngày xun xoe lấy lòng, bóng gió với Kiều Nhạn Hành: sản nghiệp sau này đều là của hắn, chỉ mong hắn giữ lại cho cha con ta toàn thây là đủ.

 

Kiều Nhạn Hành nhăn gương mặt trắng như bánh bao hấp, rất là không hiểu hỏi:

 

“Cha à, Kiều Kiều trầm mê tiểu thuyết thì thôi đi, sao ngài cũng tưởng thật vậy. Con thật lòng yêu Kiều Kiều, cũng thật lòng xem ngài như cha ruột!”

 

Ta liếc nhìn quyển truyện đột ngột xuất hiện trong tay: 《Người Ở Rể Giữa Chừng – Ai Dám Tranh Phong Cùng》.

🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟

 

Ừm, lời thoại nam chính trong đó giống hệt như hắn vừa nói.

 

Ta nhìn lại cái tên nam chính – cũng giống y chang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ơ? Không đúng. Ta trợn mắt nhìn kỹ lại.

 

Sao vợ đã mất sớm của nam chính cũng tên giống ta?

 

Ta thức trắng đêm đọc đến hơn nửa quyển, rồi quay sang hung tợn nhìn gã chồng đang khò khè ngủ say bên cạnh.

 

Ta đá hắn xuống giường với một cú thật mạnh.

 

Thảm rất dày, nên hắn lăn vài vòng dưới đất, vẫn không tỉnh, còn ôm ghế gọi “nương tử” ngọt sớt.

 

Ta cố nén cơn giận, tự nhủ phải bình tĩnh, phải kiên cường.

 

Trong truyện, câu chuyện của Kiều Nhạn Hành có thể nói là ước mơ của mọi nam nhân.

 

Hắn là con vợ lẽ không có mẹ, bị con vợ cả đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc đầu đường, lại được tiểu thư nhà giàu cưu mang làm rể.

 

Chẳng bao lâu tiểu thư nhà giàu bệnh mất, phú hộ vào chùa, để lại toàn bộ gia sản cho hắn. Hắn bắt đầu báo thù con vợ cả, rồi đi đến đâu cũng có mỹ nữ theo. Nào là thanh mai, nào là biểu muội, còn có cả mỹ nữ tài giỏi cứu trên đường.

 

Cả căn phòng đầy hoa thơm mỹ nữ, giàu sang vô kể, đến cả hoàng đế cũng coi trọng hắn.

 

Cái khiến ta tức nhất là sau khi ta chết, hắn còn thu luôn cả Thu Nhung vào phòng!

 

Tuy rằng bình thường ta hay nói đùa bị người ở rể lấy làm bàn đạp, nhưng nếu là thật thì ta tất là không chịu.

Huống chi Thu Nhung là người quan trọng với ta

Thu Nhung tuy là nha hoàn, nhưng đối với ta nàng như muội muội vậy. Thu Nhung mới cưới chồng không lâu, vậy mà trong sách chồng nàng biến mất, nàng bị hắn ép về bên mình.

 

Cái c.h.ế.t của ta trong sách cũng cực kỳ đáng ngờ.

 

Chỉ vài chữ qua loa: “Đàm Nguyệt Kiều bệnh ho ra máu, dáng vẻ lúc c.h.ế.t rất thê thảm”.

 

Nhưng ta rõ ràng rất khoẻ mạnh, từ bé tới lớn chưa từng bệnh nặng.

 

Đọc tới đọc lui, ta nghi hắn và “thanh mai bạch liên hoa” giỏi y thuật kia đã đầu độc ta.

 

Trong sách ghi rõ, trước khi ta chết, thanh mai và biểu muội của hắn đã xuất hiện rồi suốt ngày qua lại với hắn.

 

Bấm tay tính toán, ngày mai chính là ngày hai người họ sẽ đến.

 

Càng quỷ dị là, ta còn chưa đọc đến kết cục, thì quyển truyện đột nhiên biến mất – không để lại dấu vết nào cả.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com