Phu Quân Của Ta Là Nam Chính Trong Tiểu Thuyết Nam Sinh

Chương 3



 

Kiều Nhạn Hành nằm co ro dưới đất suốt một đêm lạnh lẽo, hôm sau vừa tỉnh dậy đã hắt xì liên tục cả ngày.

 

Thu Nhung định đưa thuốc cho Vượng Tài uống, thấy vậy liền chia cho hắn một chút.

 

Vượng Tài là chú chó nhà ta, sức khoẻ không tốt, mỗi khi đến mùa thu là lại lăn ra ốm.

 

Kiều Nhạn Hành bưng chén thuốc, uống một hơi cạn sạch, sau đó vì đắng quá nên cùng Vượng Tài phe phẩy đuôi chạy tới tìm ta xin đường ăn.

🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟

 

Lúc ấy đầu óc ta đang bận nghĩ cách ly hôn với hắn sao cho êm đẹp, không tổn thất gì. Tâm trạng đâu mà để ý đến tên này.

 

Thấy ta lơ hắn, hắn lập tức rầu rĩ, sau đó thừa lúc ta không chú ý mà... hôn trộm một cái vào môi ta.

 

Hắn bỏ đi rồi, Thu Nhung đứng cạnh mặt tái xanh, muốn nói lại thôi.

 

Ta thấy thế liền thấy bất an:

 

“Thu Nhung, sao vậy?”

 

“Vừa nãy… hình như đưa nhầm… hắn uống phải chén thuốc mà Vượng Tài đã l.i.ế.m rồi…”

 

Ta: …

 

Không sao đâu, cẩu nam nhân thì làm sao mà ghét bỏ chó được chứ.

 

Còn ta? Ta đưa tay sờ môi, ghét bỏ nói:

 

“Thu Nhung, mau mang cho ta một chậu nước!”

 

Chậu nước còn chưa kịp mang tới, thì biểu muội và thanh mai của hắn đã tới nơi.

 

Chạng vạng, khi Kiều Nhạn Hành cùng cha ta về đến nhà, liền thấy trong chính sảnh ngồi hai cô nương xinh như tiên nữ.

 

Một người mặc áo trắng, dáng vẻ tươi đẹp, nước mắt rưng rưng.

 

Một người mặc áo xanh, dịu dàng thanh nhã.

 

Cô áo trắng là biểu muội “trà xanh” của hắn.

 

Cô áo xanh là thanh mai “bạch liên hoa”.

 

Biểu muội vừa thấy Kiều Nhạn Hành đã lao tới, mắt ngấn lệ:

 

“Biểu ca! Ngươi chịu khổ rồi! Sao lại thay đổi nhiều như vậy?”

 

Ta trợn trắng mắt: Khổ cái gì? Không phải chỉ là... béo lên bảy tám chục ký rồi đây?

 

Ta định quay mặt đi, không muốn nhìn cảnh biểu ca biểu muội tình sâu nghĩa nặng, nhưng khoé mắt lại bắt gặp một cảnh rất kỳ dị.

 

Biểu muội băng băng lao qua mặt Kiều Nhạn Hành, nhào thẳng vào gã sai vặt có gương mặt đẹp trai đứng sau hắn!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tên sai vặt đó là người mà ta và Kiều Nhạn Hành nhặt về từ ổ ăn mày ven đường, gương mặt lại kỳ diệu là có nét giống hắn lúc trước.

 

Nếu nhìn lướt qua sẽ tưởng là “phiên bản chịu nhiều đau khổ, trở nên xấu đi” của Kiều Nhạn Hành.

 

Biểu muội ôm chầm lấy gã sai vặt, nước mắt rơi như mưa.

 

Thanh mai cũng tiến lên, thương xót vuốt tay hắn, khóc ròng.

 

Ta và cha: Trừng mắt, nghẹn lời.

 

Kiều Nhạn Hành chẳng chút xấu hổ khi bị nhận nhầm, hắn theo thói quen sờ sờ cái bụng tròn vo, rồi rất tự nhiên mở miệng:

 

“Các ngươi nhận nhầm rồi, ta mới là Kiều Nhạn Hành.”

 

Biểu muội và thanh mai: Khiếp sợ vô cùng!!!

 

Biểu muội không tin nổi:

 

“Ngươi nói láo! Biểu ca ta dáng vẻ thần tiên…”

 

Thanh mai phụ hoạ:

 

“Sao có thể biến thành bộ dạng như con heo thế này?”

 

Hai người không thể chấp nhận nổi sự thật. Nhưng cái nốt ruồi đỏ nơi đuôi lông mày cùng ký ức của hắn lại không thể làm giả được.

 

Hắn kể lại từng chuyện, rồi không nhịn được hắt xì vài cái.

 

Ta nhìn thấy biểu cảm hai cô nàng từ hy vọng đến sụp đổ hoàn toàn.

 

Có gì quá tệ đâu, ta nhìn cái mặt tròn tròn của hắn, trông rất đáng yêu mà?

 

Dưới sự nhiệt tình của ta, hai cô nương ở lại dùng cơm tối.

 

Các nàng gắng nở nụ cười gượng, nhưng vừa thấy Kiều Nhạn Hành bên trái một chén cơm, bên phải một chén cơm, ăn thật ngon lành, liền lập tức ngồi không yên.

 

Đêm đó, các nàng gấp gáp lên xe ngựa trở lại kinh thành, không buồn quay đầu lại lấy một lần.

 

Ta vẫy khăn tay tiễn các nàng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

 

Nhất là thanh mai, ta sớm nhìn ra cổ tay nàng có gì đó, ánh mắt nhìn ta đầy ác ý.

 

Nhưng từ lúc nhìn thấy Kiều Nhạn Hành, ánh mắt nàng nhìn ta liền chỉ còn lại thương hại.

 

Cái gì đó cũng bị nàng giấu đi.

 

Dáng vẻ quả quyết không quay đầu lại của nàng, hoàn toàn khác với hình ảnh nữ tử si tình cứ bám riết không buông trong truyện.

 

Ta chỉ biết ngạc nhiên đứng đó, đầu đầy dấu chấm hỏi.

 

Rốt cuộc là sai ở đâu?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com