Lý Hiểu bắt đầu sắp xếp thời gian và địa điểm xuất hiện của các nhân vật.
“Những người này đều hoạt động ở kinh thành, chỉ cần các ngươi không đến kinh thành thì hẳn là sẽ không gặp họ.”
Ta và Kiều Nhạn Hành nhìn nhau.
Vì chúng ta gần đây đang có ý định đến kinh thành để bàn một vụ làm ăn lớn – nếu thành công thì sẽ kiếm được rất nhiều bạc.
Nhưng những chuyện này sao có thể quan trọng bằng bạc được!
Kiều Nhạn Hành nghiến răng:
“Mấy người khác không nói làm gì, nhưng nữ đạo tặc đó nhất định phải bắt được! Nương tử, nàng không biết đâu, số tiền bị trộm của ta lớn lắm đấy!”
---
Thật ra, ta cảm thấy huynh trưởng của Kiều Nhạn Hành cũng không tệ lắm.
Dù có đuổi hắn ra khỏi nhà, nhưng cũng cho hắn rất nhiều bạc.
Ai ngờ vừa vào khách điếm ngủ một giấc, đã bị trộm sạch.
Ngày chúng ta khởi hành, ta mặc kệ Lý Hiểu phản đối, vẫn ép hắn lên xe ngựa theo cùng.
“Là tác giả, ngươi chắc chắn biết rất nhiều chi tiết. Đến lúc đó có thể giúp ta một ơn lớn.”
Ta và Kiều Nhạn Hành nghĩ rất đơn giản.
Cả đoạn đường rất suôn sẻ, ngoại trừ chuyện trên đường cứu một thiếu niên rơi xuống hố sâu, thì không có gì đặc biệt.
Ban đầu ta nghi ngờ thiếu niên đó là công chúa giả trai, nhưng lúc hắn phát sốt hôn mê, ta gọi đại phu đến xem thì đúng thật là một thiếu niên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lý Hiểu cũng khẳng định mình chưa từng viết đoạn này.
Thiếu niên đó có lẽ chỉ là một nhân vật qua đường.
🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟
Cậu ấy rất ngoan, theo chúng ta đến kinh thành, rồi để lại một phong thư và biến mất.
Ta và Kiều Nhạn Hành cũng không suy nghĩ nhiều, liền đi trước bàn chuyện làm ăn lớn.
Không ngờ khách hàng của vụ làm ăn đó lại chính là huynh trưởng của Kiều Nhạn Hành.
---
Hắn nói thẳng với Kiều Nhạn Hành, việc đuổi hắn ra khỏi nhà khi trước là do phụ thân của họ – Kiều lão gia – gây họa lớn, c.h.ế.t rồi mà vẫn còn nhiều việc liên quan đến triều đình. Vì để bảo vệ tính mạng của hắn nên mới phải đuổi đi.
Hai người sau khi nói rõ, liền khóc lóc ôm nhau, tình huynh đệ lại quay về.
Khi bị Kiều Nhạn Hành ôm mạnh vào lòng, huynh trưởng hắn đột nhiên không động đậy nữa, ta nhanh chóng kéo hai người họ ra.
Sau khi hắn thở lại được, liền quay về phía ta khóc to, khóc cực kỳ thảm thiết, khóc đến mức nói hết bao điều giấu trong lòng từ khi gặp mặt đến giờ.
“Đệ đệ ta xưa kia đẹp như trăng như mây, sao giờ lại thành ra thế này chứ...”
Ta không dám nói tiếng nào.
Thật ra Kiều Nhạn Hành từng có một thời gian nỗ lực ăn kiêng giảm cân, nhưng ta nhìn thấy sự đau khổ của hắn, không đành lòng.
Thế là an ủi hắn rằng: “Béo vẫn có thể được yêu mà, béo ta vẫn yêu.”
Hắn lấy lời đó làm lý do chính đáng, an tâm thoải mái mà ăn đến tận bây giờ.
Cũng may, tuy có béo, nhưng cơ thể vẫn rất khoẻ mạnh.