Chúng ta chọn một tửu lầu đàng hoàng để ăn uống, nhưng đúng hôm đó tửu lầu lại tổ chức sự kiện, mời hoa khôi Hà Uyển Tri đến biểu diễn giúp vui.
Nhan sắc của nàng quả thực tuyệt sắc kinh thành, đẹp rực rỡ như lửa đến mức khiến người ta động lòng.
Còn chưa bắt đầu biểu diễn, đã có vài tên công tử ăn chơi ngà ngà say, định giở trò sàm sỡ Hà Uyển Tri ngay trên sân khấu.
Ta thấy chướng mắt, định thay Kiều Nhạn Hành lên cứu nàng.
Vừa định bước ra thì thấy Hà Uyển Tri túm lấy cây tỳ bà và đập túi bụi mấy tên đó đến nỗi kêu gào thảm thiết như quỷ khóc sói gào.
Ta sững sờ tại chỗ, quay sang nhìn Kiều Nhạn Hành, cả hai cùng c.h.ế.t lặng: thì ra nàng ta không phải tiểu thư khuê các yếu đuối đến gà cũng trói không chặt sao?
Còn cần người cứu gì nữa? Một mình nàng ấy có thể đánh được năm người!
Huynh trưởng của Kiều Nhạn Hành cúi đầu, thì thầm với chúng tôi:
“Chắc mấy tên đó là từ nơi khác tới, người ở kinh thành ai mà chẳng biết Hà Uyển Tri vốn xuất thân từ gia đình võ tướng, nghe nói còn từng ra trận g.i.ế.c địch đấy, rất hung dữ đấy!”
“Hơn nữa… nàng ta đánh đàn tỳ bà khó nghe vô cùng.”
Hà Uyển Tri như nghe thấy, lập tức trừng mắt phượng, giơ tỳ bà định tới gần.
Huynh trưởng của Kiều Nhạn Hành lập tức đổi giọng nhanh như gió:
“Nhưng mà, nàng ấy đẹp như tiên nữ, phong thái thướt tha…”
Hà Uyển Tri quay về.
Huynh trưởng thở phào nhẹ nhõm, định đi tính tiền, nhưng vừa sờ bên hông đã phát hiện túi tiền biến mất.
Hắn đưa mắt nhìn quanh, thấy một cô nương trẻ tuổi cạnh cửa sổ lè lưỡi với hắn rồi lập tức xoay người xuống lầu.
Kiều huynh đỏ mặt, từ trong n.g.ự.c lấy ra một túi tiền khác để thanh toán.
Vừa đi vừa giải thích với chúng ta:
“Cô nương đó đang nhận nuôi vài đứa trẻ tật nguyền, vậy nên đôi khi thiếu tiền thiếu thuốc. Qua một thời gian có tiền rồi, nàng ấy chắc chắn sẽ quay lại trả.”
Kiều huynh bỗng dừng bước:
“Nói mới nhớ, nàng ấy từng đến phủ tìm đệ. Hay là đệ ghé qua xem sao?”
🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟
Ta và Kiều Nhạn Hành lần theo địa chỉ mà Kiều huynh cho.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vừa tới nơi thì thấy một bé gái cụt tay mở cửa.
Cả viện đầy trẻ nhỏ đang chăm chỉ làm việc – bé thêu thùa, bé đan rổ…
Đúng lúc Diệu Thiên Thiên mang thuốc trở về, nhìn Kiều Nhạn Hành kỹ càng rồi thốt lên ngạc nhiên:
“ Đuôi lông mày có một nốt ruồi, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi!”
Nàng ta lấy ra cái túi tiền cũ kỹ giấu trong ngực, đưa trả lại cho Kiều Nhạn Hành và liên tục xin lỗi:
“ Một xu không thiếu, thật là xin lỗi. Khi đó trong nhà có đứa trẻ cần cứu trị gấp nên ta mới trộm tiền của ngươi. Sau này định trả lại nhưng mãi không tìm được ngươi.”
Ta đẩy túi tiền lại cho nàng:
“Số tiền này ngươi giữ lấy mà dùng, còn nhiều đứa nhỏ trong viện cần ăn cơm.”
Nàng ta kiên quyết lắc đầu từ chối:
“Bọn nhỏ cần học cách tự nuôi sống mình. Dù ta trộm, nhưng ta đều sẽ hoàn trả. Với lại… hiện giờ ta không trộm ai khác, chỉ trộm tiền của một người mà thôi.” Sắc mặt nàng ửng đỏ.
Rồi đấy, lại khác với những gì Lý Hiểu viết trong truyện.
Nữ đạo tặc này vậy mà là một cặp với huynh trưởng của Kiều Nhạn Hành!
---
Trên đường về khách điếm, chúng ta lại gặp một nữ tử áo đen đang bán thuốc ở một quầy nhỏ ven đường, không ngừng rao lớn: