Ngày hôm nay thật sự quá kích thích. Ba đại mỹ nhân xuất hiện đều khác hoàn toàn với những gì viết trong truyện. Không biết công chúa sẽ mang đến điều bất ngờ gì tiếp theo.
Chúng ta kéo tên Lý Hiểu đang ngủ ngon ở khách điếm dậy.
Hỏi hắn thì chỉ nhận được câu trả lời: hắn không biết gì cả.
ta không nhịn được nổi cáu:
“Ngươi là tác giả mà thật vô dụng, chỉ biết viết ta chết, còn mấy nhân vật khác thì chả có ai khớp!”
Gấu trắng lặng lẽ bê một khay điểm tâm tới, đặt lọ thuốc diệt chuột ngay bên cạnh.
Không nói một lời, uy h.i.ế.p Lý Hiểu.
Lý Hiểu muốn khóc quá.
“Ta thật không ngờ truyện lại tan vỡ thành như vậy… Nhưng mà may mà mấy đại mỹ nhân đó không thích phu quân của ngươi. Thế thì chẳng phải các ngươi có thể sống hạnh phúc bên nhau sao?”
Đúng thật, đây đúng là chuyện tốt còn gì?
Ta gõ vào đầu một cái bừng tỉnh.
Truyện đã thay đổi rồi.
Giờ ta thật giống kiểu nữ chính ngu ngốc trong truyện, suốt ngày xem heo của mình là bảo bối, ai cũng tranh giành.
Ta từ ái nhìn Kiều Nhạn Hành:
“Bảo bối, ra ngoài mua thêm chút đồ ăn về đi, tối nay chúng ta ăn cho đã.”
Gấu trắng mắt sáng rực, gật đầu liên hồi.
---
Nhưng hắn không chỉ mua đồ ăn về, mà còn nhờ người cõng một cô gái đang hôn mê trở lại.
Ta nghiến răng, định mài đao.
🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟
Sao chỉ quay đi một lúc đã rước chuyện vào người rồi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta tiếp nhận cô gái, đặt lên giường.
Ba người chúng ta cùng cúi đầu nhìn cô ấy hồi lâu, càng nhìn càng thấy giống thiếu niên mà chúng ta từng cứu.
Kiều Nhạn Hành kể rằng khi đi ngang một đầu ngõ, thiếu nữ này bất ngờ túm lấy hắn rồi ngất xỉu, định dựa vào lòng hắn.
Hắn tự thấy mình là người rất có phẩm đức của một người chồng, liền túm quần áo của nàng ta kéo xa ra, sau đó thuê người cõng đưa nàng ta về.
Ta giúp cô rửa mặt, đại phu bảo là trúng mê dược, ngủ một đêm sẽ tự tỉnh.
---
Lý Hiểu lúc này đã khỏe, có thể đi lại bình thường.
Hắn nói hiếm khi được tới kinh thành, sáng sớm đã lén chuồn đi chơi đâu mất.
Ta và Kiều Nhạn Hành ngồi bên nhau ăn xiên thịt nướng, mùi thơm lan tỏa khắp nơi. Bất ngờ, thiếu nữ hôn mê hôm qua đã tỉnh và đang đứng sau lưng ta, ánh mắt nặng nề nhìn ta.
Ta mời nàng:
“Muốn ăn không? ăn một xiên nhé?”
Thiếu nữ mắt sáng rỡ, không nói lời nào, ngồi xuống và bắt đầu ăn liền một mạch.
Khí thế dữ dội quá, khiến ta cũng không dám ăn nhiều.
Kiều Nhạn Hành không quen nàng ta, nhưng cả hai lại như đang thi ăn, mỗi người một tay cầm xiên thịt ăn hùng hục, đến khi đống xiên thịt cao ngất trước mặt đã sạch bách.
Ta là người trả tiền mà chỉ ăn được có hai xiên thịt. Không biết tìm ai nói lý.
Cuối cùng, ta không nhịn được mà hỏi:
“ Ngươi là… Huyền Dẫn phải không?”
Đó là tên của thiếu niên kia.
Thiếu nữ cụp mắt xuống, do dự rất lâu.
Cuối cùng mới mở miệng, giọng nói khàn khàn:
“Huyền Dẫn là tên giả. Ta chính là Quý An công chúa – Huyền Oánh.”