Phu Quân Giả Chết, Ta Tìm Kẻ Thế Thân

Chương 1: 1



GIỚI THIỆU:

 

Phu quân chiến tử sa trường, ta thủ tiết một đời, giữ lấy phủ Hầu rộng lớn, lại nhận nuôi một đứa con trai.

 

Nào ngờ đến khi tuổi xế bóng tà, ta gặp lại phu quân.

Hắn không những còn sống, mà còn cưới vợ sinh con, con cháu đầy nhà.

 

Đau đớn hơn, đứa con ta một tay nuôi lớn, hóa ra chính là cốt nhục của hắn.

 

Phu quân giả vờ cảm kích:

“Đa tạ nàng, nhờ nàng mà ta và Uyển Như mới có thể ân ái trọn đời, tiêu d.a.o tự tại. Con trai ta cũng thuận lợi kế thừa tước vị.”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Uyển Như gặp riêng ta, cười khinh miệt:

“Không giấu gì tỷ, trước khi thành thân, ta và phu quân đã quen biết. Để tỷ thủ tiết cả đời, cũng là chủ ý của ta.”

 

Ta giận đến hộc m.á.u mà chết.

 

Lần nữa mở mắt, tin phu quân tử trận vừa truyền về phủ.

 

Nhưng…

Năm xưa ta từng cứu một mã nô có dung mạo tương tự phu quân.

Hắn đã dám giả chết, thì ta cũng có thể tìm người thay thế hắn!

 

01

 

Lúc lâm chung, ta lại thấy phu quân—người đã “chiến tử” nhiều năm trước.

 

Mười bảy tuổi, ta gả vào hầu phủ. Đêm tân hôn, phu quân phụng chỉ xuất chinh.

Mười tám tuổi, ta thành quả phụ.

 

Chớp mắt ba mươi năm trôi qua, nửa đời tận tâm tận lực của ta, hóa ra chỉ thành toàn cho kẻ khác.

 

Ta nay gầy gò tiều tụy, chỉ còn da bọc xương, còn phu quân thì vẫn phong nhã trầm ổn, thần sắc tiêu dao.

 

Hắn nhìn ta, ôn hòa nói:

“Đa tạ nàng thay ta hiếu dưỡng mẫu thân, chăm sóc bà đến lúc cuối đời. Cũng nhờ có nàng, ta và Uyển Như mới có thể ân ái cả đời, tự do tự tại.”

 

Uyển Như—chính là người vợ sau mà hắn cưới.

 

Nàng ta cùng tuổi với ta, nhưng trên dung nhan kia chẳng vương chút dấu vết năm tháng, ngược lại còn mang vẻ tươi tắn rạng rỡ của kẻ sống trong yên ấm.

 

Nàng ta cười, giọng điệu khinh miệt:

“Tỷ biết không? Dục Nhi vốn là cốt nhục của ta và phu quân. Mẫu thân từ sớm đã biết chân tướng, mới để tỷ thu nhận làm nghĩa tử.”

 

Phu quân đứng bên cũng phụ họa:

“Giờ đây con trai ta đã kế thừa tước vị, ta có thể an nhàn quay về hầu phủ dưỡng lão.”

 

Cơn giận làm ta suýt ngất, m.á.u nóng dâng lên tận cổ họng.

 

Hóa ra, nghĩa tử mà ta hết lòng nuôi nấng sớm biết rõ tất cả, khó trách hắn nôn nóng đoạt quyền, đối xử với ta ngày càng vô lễ.

 

Ngoài hắn ra, Uyển Như còn vì phu quân sinh thêm mấy người con, nay con cháu đầy nhà, quang vinh hiển hách.

 

Chỉ có ta, trở thành trò cười lớn nhất thiên hạ.

 

Một lần khác, Uyển Như cố tình hẹn ta đơn độc gặp mặt.

 

Nàng ta lộ rõ bộ mặt thật, cười nhạo không chút kiêng dè:

“Ngươi biết không? Việc ngươi được gả vào hầu phủ vốn là chủ ý của ta. Ngươi là thứ nữ, không được nhà họ Thi coi trọng, tính tình lại nhu nhược, loại người như ngươi dễ dàng bị thao túng nhất.”

 

“Ta và phu quân sớm đã quen nhau. Hắn cưới ngươi, chỉ là một ván cờ do chúng ta bày ra. Ta là con của tội thần, không thể danh chính ngôn thuận gả cho hắn, chỉ đành dùng hạ sách này.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Có ngươi quản lý hầu phủ, ta và hắn mới an tâm tiêu d.a.o tự tại.”

 

“Thi Giáng Sương… nhận mệnh đi. Ngươi là thứ xuất, trời sinh hèn mọn, cả đời chỉ xứng làm áo cưới cho ta mà thôi.”

 

Một ngụm huyết tươi phun ra, ta giận đến hồn lìa xác.

 

01

 

Kinh mộng tỉnh giấc.

 

Cơn oán hận, hối tiếc, tủi nhục ấy vẫn như dày xéo trong tim, mãi chưa tan đi.

 

Nghe tiếng khóc ngoài sân, lại nhìn quanh bày biện trong phòng, ta đã có thể khẳng định—

 

Ta trùng sinh rồi.

 

Chẳng lẽ… ngay cả ông trời cũng không đành lòng?

Cho nên mới ban cho ta cơ hội sống lại lần nữa?

 

Tin phu quân tử trận vừa truyền về hầu phủ.

Nhưng ta thừa biết, hắn vì muốn cùng tình nhân Lâm Uyển Như song túc song phi mà bày ra ván cờ giả chết. 

 

Hắn và ả dựa vào đâu cho rằng kiếp này ta sẽ lại cam tâm làm áo cưới cho đôi cẩu nam nữ đó?

 

Không kịp quan tâm đến tình thế trong phủ, ta chỉ tra xét sơ qua vài chuyện, rồi lập tức rời phủ đi tìm một người.

 

Nếu Vệ Trường Thanh đã quyết không trở về hầu phủ… vậy thì ta sẽ tìm một kẻ thay thế hắn!

 

Gặp lại mã nô nọ, hắn đang vác bao tải ở bến phà.

 

Tháng bảy hỏa hừng, hắn cởi trần để lộ thân hình rắn chắc, từng giọt mồ hôi lớn rịn ướt làn da ngăm.

 

Tỳ nữ nhắc nhở ta:

“Phu nhân, xin lưu ý khoảng cách nam nữ.”

 

Nhưng trùng sinh một đời, ta quá rõ bản thân muốn gì, và không muốn gì.

 

Kiếp trước, ta bị tam cương ngũ thường, tiết hạnh danh dự trói buộc cả đời.

Người sống vốn đã khổ, cớ gì còn để lễ giáo ràng buộc?

 

Mã nô trông thấy ta, sững người, đôi mắt đen láy sáng lên.

 

Ta khẽ vẫy tay, hắn lập tức chạy tới.

 

Người đàn ông cao lớn đứng cách ta ba bước, gãi gãi đầu lúng túng. Khi nở nụ cười, hàm răng trắng đều đặn lộ ra:

“Ân nhân, sao người lại đến đây?”

 

Ta chăm chú quan sát hắn.

 

Thật quá giống!

Chỉ cần chỉnh trang, đào tạo đôi chút, hắn nhất định có thể giả mạo mà không ai phát hiện.

 

Ta lạnh nhạt:

“Lần trước ngươi nói, ân cứu mạng, có thể lấy mạng báo đáp. Còn tính không?”

 

Hắn thoáng sững sờ, rồi quả quyết gật đầu:

“Chỉ cần ân nhân phân phó, tiểu nhân lập tức liều mạng!”

 

Ta cười nhạt:

“Ta không cần mạng ngươi. Ta muốn… người của ngươi.”