Ba năm trước, quận chúa gặp nạn vì ngựa lồng, hắn thân là mã nô, bị liên lụy đến mức bị phủ Trưởng công chúa đánh gần chết, sau lại bị ném ra Tây thị bán đi.
Hôm ấy ta tình cờ ngang qua, bỏ ra ba lượng bạc chuộc hắn.
Ta không tiện đưa hắn về phủ, trong tay lại không dư dả, đành an trí hắn ở miếu hoang, cách ngày lại mang thuốc và cơm canh tới.
Hắn mệnh lớn, rốt cuộc cũng gắng gượng sống sót.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hắn muốn nhận ta làm chủ.
Nhưng khi ấy ta chỉ là thứ nữ không được nhà họ Thi sủng ái, bên người chỉ có một tỳ nữ hầu hạ, không đủ nuôi thêm người. Ta đành trả lại khế ước bán thân, ban cho hắn tự do.
Hắn khắc sâu ân tình ấy trong lòng.
Kiếp trước, hắn quả nhiên tự lập thành danh, mở tiêu cục lớn nhất kinh thành.
Hằng năm đều sai người dâng vàng bạc tơ lụa cho ta.
Người này một đời chưa từng thành thân, cô độc đơn côi.
Ta đâu phải không hiểu tâm ý của hắn?
Nhưng vì gia tộc, vì danh tiết mà hầu phủ áp đặt lên ta, ta chỉ đành chọn cách sống cô độc suốt kiếp.
Nếu không tận mắt thấy Vệ Trường Thanh trước khi chết, ta nào hay trên đời này có người dung mạo tương tự đến vậy.
Lúc này, hắn mở miệng, giọng khựng lại, đầy kinh ngạc:
“Ân nhân… muốn, muốn… tiểu nhân sao?”
Ta khẽ cười, gật đầu:
“Đi theo ta.”
03
Nhà họ Thi sẽ không bận tâm sống c.h.ế.t của ta.
Đường hòa ly không thể đi được.
Huống hồ…
Kiếp này, ta muốn để hầu phủ trở thành vật trong túi ta.
Vệ Trường Thanh và Lâm Uyển Như, đừng hòng mơ tưởng thêm một chút bố thí nào nữa.
Kiếp trước, Vệ Trường Thanh bí mật liên lạc với bà mẹ chồng, khuyên bà không ngừng gửi tiền tài để hắn và Lâm Uyển Như có thể sống an nhàn, mặc gấm thêu hoa, hưởng hết phú quý.
Nhưng số bạc đó, đâu chỉ là gia sản của hầu phủ?
Còn có cả tâm huyết ta bỏ ra quản lý điếm xá, trông coi điền trang.
Thiếu bạc của hầu phủ nâng đỡ, ta thật muốn xem đôi uyên ương hoang dã ấy lấy gì mà phong hoa tuyết nguyệt!
A Thận rất ngoan, lập tức theo ta rời đi.
Ta đưa hắn đến một trang viên để nghỉ chân.
Năm xưa, sau khi gả vào hầu phủ, mẹ chồng giao cho ta quản lý điền trang ngoại ô. Ta đã sớm an bài đâu vào đấy, nơi này không có người ngoài.
Ta và A Thận ngồi đối diện nói chuyện riêng.
“Lần trước ngươi nói, ngươi tên A Thận, không có họ. Nay ta muốn cho ngươi một thân phận mới. Sau khi thành việc, nếu ngươi muốn ở lại, ta và ngươi sẽ cùng nhau đi hết nửa đời còn lại. Nếu không muốn, ta cũng sẽ để ngươi tự do rời đi.”
Sau đó, ta kể rõ toàn bộ kế hoạch, cũng nói thẳng với A Thận: phu quân ta giả chết, thực chất là cùng nhân tình bỏ trốn.
“Dĩ nhiên, chuyện này ẩn chứa nguy hiểm. Nếu thất bại, cả ta và ngươi đều khó giữ mạng. Ngươi nghĩ kỹ rồi chứ?”
Ta im lặng chờ câu trả lời của hắn.
Nhưng A Thận chỉ lặng lẽ nhìn ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Làn da màu lúa mạch của hắn dần đỏ lên.
Một lúc sau, hắn mới ấp úng:
“Cùng nhau đi hết nửa đời… với ân nhân? Tiểu nhân… tiểu nhân có thể cùng ân nhân sống trọn kiếp?”
Ta hơi sững người.
Sao trọng điểm hắn quan tâm lại khác với ta nghĩ?
Ta lại hỏi:
“Vậy ngươi nguyện ý chứ?”
Lần này, A Thận gần như không cần suy nghĩ, thốt ra ngay:
“Nguyện ý! Tiểu nhân nguyện ý!”
Ta khẽ cười:
“Vậy từ nay về sau, trước mặt người ngoài, ngươi chính là hầu gia của An Viễn hầu phủ—Vệ Trường Thanh.”
A Thận mặt đỏ như lửa:
“Tiểu nhân nghe theo mọi lời ân nhân dặn.”
Hắn mang theo chút ngại ngùng.
Lúc này ta mới chợt nhận ra, hắn cũng chỉ tầm tuổi hai mươi, còn trẻ lắm.
Nhưng năm dài tháng rộng làm lụng nặng nhọc đã khiến hắn trông chững chạc hơn Vệ Trường Thanh rất nhiều.
Chỉ là khí độ, còn cần rèn giũa thêm.
Chợt nhớ ra một chuyện, ta khẽ ho một tiếng:
“Ngươi có thể… cởi y phục để ta xem qua không?”
Trước khi tới đây, ta đã tra rõ: trên người Vệ Trường Thanh hoàn toàn không có dấu vết hay bớt sinh ra.
Ta suy tính rồi, nếu A Thận thế thân thành công, kẻ kia ắt không chịu ngồi yên, sớm muộn cũng quay về đối chất.
Ta phải phòng ngừa hậu hoạn trước.
A Thận trợn tròn mắt, vội vàng lúng túng:
“Ngay… ngay bây giờ? Ân nhân… liệu có quá vội? Tiểu nhân… chưa có kinh nghiệm, chưa chuẩn bị tốt.”
Hắn đỏ bừng cả người như tôm luộc chín.
Ta bỗng giật mình, rồi đập nhẹ trán, cũng không hiểu sao vành tai nóng ran, như bị hắn nhiễm phải cảm giác luống cuống ấy.
“A Thận, đừng căng thẳng. Ta chỉ muốn xem trên người ngươi có bớt hay dấu vết gì không.”
Hắn thoáng sững sờ, rồi ngoan ngoãn cởi áo.
Cơ bắp trên người hắn rắn chắc, rõ ràng từng đường nét.
Phần trên, ta gắng giữ bình tĩnh quan sát. Nhưng đến khi cảnh tượng không nên xuất hiện lọt vào mắt, ta vội vàng quay mặt đi.
Dù vậy, khó tránh khỏi vẫn thoáng thấy… cái dáng thẳng tắp kia.
“Ân nhân? Người sao vậy?”
Ta gượng gạo đáp, giọng cố giữ bình tĩnh:
“A Thận, tự ngươi nhìn kỹ xem, có dấu vết gì không?”
Hắn cứ thế đứng yên, nhìn trước nhìn sau, rồi nghiêm túc nói:
“Ân nhân, không có dấu vết gì, sạch sẽ cả. Không tin… người có thể tự mình kiểm tra.”
Ta vội xoay hẳn lưng, giọng lắp bắp:
“M-mặc y phục vào đi.”