14
Những lời này của A Thận khiến hoàng đế rốt cuộc cũng hạ quyết tâm.
Lúc này, ai thật ai giả… đã không còn quan trọng nữa.
Vệ Trường Thanh sắc mặt trắng bệch.
Lâm Uyển Như chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đại điện.
Dù vậy, hai kẻ đó vẫn cắn chặt răng, một mực phủ nhận chuyện phản quốc.
Vệ Trường Thanh rống lên trong đại điện, giãy dụa đến hơi tàn:
“Hoàng thượng! Lâm thị đúng là con gái tội thần, nhưng thần thật sự là An Viễn Hầu a!”
Song vì chưa đủ chứng cứ kết tội phản quốc, hoàng đế không xử tử bọn họ ngay tại chỗ.
Ngài chỉ thản nhiên hạ chỉ:
“Vệ Trường Thanh mưu đồ bất chính, định tội làm dâm dân. Lâm Uyển Như chịu 30 trượng, nửa tháng sau, theo tù nhân bị đày Tây Bắc, vĩnh viễn không được hồi kinh.”
“Vệ Trường Thanh, phạt 50 trượng, xóa tên khỏi quân tịch, giáng làm tiện dân.”
Khi mẹ chồng đến trước cửa cung đón người, hai kẻ kia mình đầy m.á.u me, trông chẳng khác gì giun dế rỉ m.á.u bò lê bò càng trên đất.
Vệ Trường Thanh từ đó vĩnh viễn không còn tư cách bước vào cửa An Viễn Hầu phủ.
Mẹ chồng chỉ có thể ở bên ngoài chăm sóc hắn.
Mới ba ngày trôi qua, cái nhà tạm bợ ấy đã ầm ĩ đến mức gà chó không yên.
Cặp “oan gia chim sẻ” ngày trước ân ái nay quay ra cắn xé nhau, tình nghĩa lạnh nhạt như băng.
Lâm Uyển Như gào khóc, mắng chửi Vệ Trường Thanh:
“Ngươi là đồ vô dụng! Ngươi khiến ta thê thảm đến mức này!”
Vệ Trường Thanh cũng nghiến răng mắng trả:
“Tiện nhân! Nếu không phải do ngươi dụ dỗ ta giả chết, cùng ngươi tư thông bỏ trốn, sao ta có thể rơi vào bước đường này?!”
Mẹ chồng nghe xong, mắt tối sầm, bà ta run rẩy, lao đến túm tóc Lâm Uyển Như đánh tới tấp:
“Thì ra… thì ra là ngươi! Ngươi mới là sao chổi!”
“Tiện nhân con tội thần! Dựa vào cái gì mà ngươi dụ dỗ con trai ta?! Là ngươi… là ngươi hại nó đến nước này!”
Hai mẹ con hợp lực đánh đập Lâm Uyển Như, tiếng gào thét, tiếng nắm đ.ấ.m vang dội trong căn nhà tồi tàn.
“Ngươi hại ta thảm hại thế này! Là ngươi khiến nhà ta tan nát!”
“Sao chổi! Đánh c.h.ế.t ngươi! Đánh c.h.ế.t con sao chổi này!”
Lâm Uyển Như miệng đầy máu, ôm đứa bé đang hấp hối trên giường, vừa khóc vừa cười điên dại:
“Là ta hại ngươi sao? Rõ ràng chính ngươi tham sắc khởi ý, chính ngươi bất tài vô dụng! Ngươi không muốn đánh trận, không gánh nổi trách nhiệm đại tướng quân, lại còn giả vờ oai phong vô địch…”
“Giờ che giấu không nổi nữa, ngươi cũng muốn trốn chạy!”
“Ta chẳng qua thuận miệng nói vài câu, là ngươi tự nguyện bỏ trốn với ta. Ha ha ha ha… Vệ Trường Thanh, ta khinh bỉ ngươi!”
“Sớm biết thế này, thà ta ở biên ải lấy một tiểu binh còn hơn!”
“Ngươi mới là tên hèn nhát thật sự! Không lạ gì, lại bị người khác thay thế!”
Những lời đó chọc thẳng vào tử huyệt của Vệ Trường Thanh.
Hắn gầm lên, điên cuồng đánh đập Lâm Uyển Như đến chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chưa kịp đến ngày lưu đày, Lâm Uyển Như đã chết.
Mẹ chồng lén kéo xác nàng ta đến bãi tha ma ném đi.
Sau đó, hai mẹ con mặt dày bám trước cổng Hầu phủ, không chịu rời đi.
Vệ Trường Thanh còn cố ra vẻ si tình, giọng nói nhuốm vẻ khẩn cầu:
“Giáng Sương… phu nhân tốt của ta… nàng nhận ta về đi, để ta trở lại nhà… nàng phải tin ta, ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng…”
Thật buồn nôn.
Ta chỉ muốn lấy tay bịt chặt đôi tai mình.
A Thận đứng bên cạnh ta, hắn cười nhạt, lời lẽ lại thâm sâu như rót vào tai:
“Phu nhân, hắn vừa mới đánh c.h.ế.t Lâm thị, ngay cả con ruột hắn cũng có thể giết, người như thế thật đáng sợ. Quá tàn độc, chúng ta nên tránh xa hắn thì hơn.”
Ta gật đầu, giọng bình thản:
“Phu quân nói rất đúng.”
15
Mấy ngày sau, mẹ chồng rốt cuộc cũng chịu không nổi đói rét, đành “bỏ tối theo sáng”.
Bà ta… lại dám mở miệng thừa nhận A Thận mới là con ruột của mình.
Vệ Trường Thanh thì vẫn quỳ rạp trước cửa Hầu phủ, thân thể bẩn thỉu bốc mùi như kẻ ăn mày, môi khô nứt, ánh mắt tuyệt vọng đến tận xương tủy:
“Mẫu thân… ngay cả người cũng không nhận con nữa sao?”
Trong khi đó, mẹ chồng đã trở vào Hầu phủ, được người ta đưa cho đồ ăn thức uống, bà ta như hổ đói vồ mồi, nhét đầy miệng, hoàn toàn phớt lờ Vệ Trường Thanh đang nằm ngoài cửa.
Xem kìa…
Người ích kỷ, luôn không chịu nổi thử thách của gian nan.
Mẹ chồng tuy yêu con, nhưng bà ta càng yêu bản thân mình hơn.
Cuối cùng, Vệ Trường Thanh chết.
Xác hắn bị người ta phát hiện trong rừng hoang, thân thể đã bị chó sói gặm xé đến mức không còn nguyên vẹn.
Vị An Viễn Hầu từng một thời oai phong, giờ c.h.ế.t đến không toàn thây.
Khi nghe tin, mẹ chồng phát điên.
Nhưng lạ thay, bà ta không đến tìm xác Vệ Trường Thanh, mà lại đến gặp A Thận.
Bà ta nhất quyết phải nhìn đỉnh đầu A Thận:
“Trên đầu ngươi có một nốt ruồi đen… có phải không?”
“Để ta xem! Ta nhất định phải nhìn cho rõ!”
“Hóa ra ngươi trở lại… là để báo thù!”
“Ngươi sớm đã nhắm vào ca ca của ngươi, đúng không?!”
Ta thoáng nghi hoặc.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
A Thận nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, bàn tay hơi run, giọng khẩn thiết:
“Phu nhân, ta quả thực có bí mật… Nhưng tình ý của ta dành cho nàng, tuyệt không một tạp niệm. Ta chỉ muốn cùng nàng nắm tay đi hết một đời.”