Phu Quân Giả Chết, Ta Tìm Kẻ Thế Thân

Chương 11



Hắn vốn luôn điềm tĩnh, vậy mà đối diện với ta lại lộ rõ bất an.

 

Ta khẽ cười, ánh mắt dịu dàng kiên định:

 

“Phu quân cứ yên tâm, ta tin chàng.”

 

A Thận lúc này mới nhẹ nhõm thở ra.

 

Hắn tháo ngọc quan, để mẹ chồng tận mắt nhìn thấy nốt ruồi đen rõ ràng trên đỉnh đầu.

 

Mẹ chồng trừng lớn đôi mắt đã đục ngầu, thân thể run rẩy như sắp gãy vụn.

 

“Quả nhiên… quả nhiên là báo ứng!”

 

Bà ta ngồi phịch xuống đất, tóc tai tán loạn, gương mặt hốc hác như già thêm mười tuổi chỉ sau mấy ngày.

 

A Thận đứng trên cao, cúi mắt nhìn xuống, giọng lạnh lẽo như băng:

 

“Nói đi, chuyện năm xưa… ngươi có khổ tâm gì không?”

 

Có lẽ là người sắp c.h.ế.t thường buông lời thật lòng.

 

Mẹ chồng ánh mắt trống rỗng, miệng lẩm bẩm như kẻ điên:

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

“Triều ta, song sinh vốn bị coi là điềm xấu. Năm đó, ta hạ sinh một đôi song sinh, liền định g.i.ế.c một đứa.”

 

“Ta chọn để ca ca sống, còn muốn bóp c.h.ế.t đệ đệ.”

 

“Nhưng đứa bé đó quá kiên cường… Ta đã bóp cổ thật lâu mà nó vẫn còn thoi thóp…”

 

Nói đến đây, gương mặt bà ta vặn vẹo đáng sợ:

 

“Ta bèn dừng tay, sai người đem nó vứt ra ngoài.”

 

“Sớm biết thế này… ta đã nên bóp c.h.ế.t ngươi!”

 

“Ngươi mà c.h.ế.t sớm, ca ca ngươi đã không xảy ra chuyện!”

 

“Ngươi là tai họa! Ngươi chính là điềm xấu không hơn không kém!”

 

Nói rồi, bà ta đột nhiên lao tới định cào rách mặt A Thận.

 

Hắn chỉ hơi nghiêng người né tránh, mẹ chồng liền mất đà, ngã nhào xuống đất.

 

“Rắc!”

 

Tiếng gãy xương vang lên rợn người.

 

Bà ta đập đầu vào bậc đá, cổ gãy lìa, c.h.ế.t ngay tại chỗ.

 

A Thận chỉ thoáng liếc qua, nở nụ cười cay đắng:

 

“Thì ra… những năm tháng ta chịu khổ, tất cả chỉ vì một lời đồn ‘song sinh bất tường’…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta đau lòng khôn xiết, vòng tay ôm lấy hắn từ phía sau:

 

“Phu quân, về sau chàng còn có ta. Họ không cần chàng… nhưng ta cần chàng.”

 

Đã từng nói, đời này nắm tay nhau.

 

Vậy thì nhất định, phải cùng nhau đi đến tận cùng.

 

16

 

Trên người A Thận chảy dòng m.á.u của lão Hầu gia.

 

Hắn dần dần trở nên quyết đoán quả cảm, làm việc gọn gàng dứt khoát, xử sự không chê vào đâu được.

 

Chưa đến năm năm, A Thận đã là bậc kiêu hùng trong giới võ tướng, danh tiếng vang dội triều đình.

 

Nhưng… A Thận vẫn còn một bí mật không mấy ai hay biết.

 

Mỗi khi trở về khuê phòng, hắn lại cởi bỏ dáng vẻ gia chủ uy nghiêm, thích đóng vai con người khi xưa.

 

Hôm ấy, hắn quỳ bên bệ chân, trần trụi nửa thân trên, trong tay ta là một cây roi nhỏ mà chính hắn đã đưa.

 

Ánh mắt A Thận dõi lên ta, như con ch.ó sói to lớn đang mong ngóng chủ nhân thương xót:

 

“Thê chủ… nàng đã ba ngày không đánh ta rồi.”

 

Ngọn nến lay động, màn trướng nhẹ đong đưa.

 

Sau trận cuồng nhiệt ấy, A Thận ngẩng đầu, nơi đuôi mắt hắn ẩn chứa phong tình khó cưỡng:

 

“Thê chủ, nàng… có hài lòng không?”

 

Ta: “…”

 

Một đời đổi cách sống, ta bỗng có chút không đỡ nổi.

 

Là nam nhân nào cũng vậy?

 

Hay chỉ riêng hắn đặc biệt đến thế?

 

Đang ngẫm nghĩ, A Thận đã khiến ta không còn tâm trí suy xét…

 

Năm trưởng tử tròn mười tám, A Thận chủ động giao lại binh quyền, dắt ta du sơn ngoạn thủy.

 

Ta rốt cuộc cũng được tận hưởng một kiếp tự do tiêu dao.

 

Có bạc không đếm xuể, có phu quân cưng chiều hết mực, lại chẳng cần lo toan chuyện nhà…

 

Cuộc sống ấy, quả thực sảng khoái vô cùng.

 

-HẾT-