Phu Quân Giả Chết, Ta Tìm Kẻ Thế Thân

Chương 8



A Thận ôm chặt lấy ta, mắt đỏ ngầu:

“Nàng chịu quá nhiều ủy khuất rồi. Những kẻ này đều là ác nhân! Ta chỉ hận không thể g.i.ế.c sạch chúng ngay lập tức!”

 

Ta ngước nhìn hắn, khẽ lắc đầu:

“Đừng vội, cũng đừng làm điều nông nổi. Phu thê chúng ta, nhất định sẽ là kẻ cười đến cuối cùng.”

 

Đêm đó, A Thận như phát cuồng.

 

Nụ hôn của hắn dồn dập, nóng rực, không ngừng thì thầm bên tai ta rằng tất cả những gì người khác nợ ta, hắn sẽ trả lại gấp bội.

 

Ngày hôm sau, Vệ Trường Thanh dẫn tới một vị quan lớn—thiếu khanh của Đại Lý Tự.

 

Cuộc tranh đấu thật giả giữa hai Hầu gia, vẫn chưa hạ màn.

 

Vệ Trường Thanh chắp tay, giọng trầm:

“Thiếu khanh đại nhân, hôm nay mời ngài đến là để làm nhân chứng. Ta sẽ gọi những tâm phúc cũ tới đây để chỉ rõ chân tướng. Đợi sự thật phơi bày, xin đại nhân áp giải giả mạo kia về Đại Lý Tự nghiêm thẩm!”

 

A Thận đứng khoanh tay, dáng vẻ trầm ổn, giọng lạnh nhạt mà ung dung:

“Phải đó, thiếu khanh đại nhân nhất định phải mở to mắt nhìn cho rõ. Ai dám giả mạo võ tướng triều đình, tội đáng tru di!”

 

“Hơn nữa, kẻ này còn cưới một nữ nhân nơi biên ải làm vợ. Thân phận nàng ta mập mờ, e rằng chính là mật thám của địch quốc. Việc này rất đáng ngờ.”

 

Nghe vậy, thiếu khanh thoáng khựng lại, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.

 

Lâm Uyển Như bên cạnh, gương mặt lập tức trắng bệch.

 

Nàng ta vốn là con gái tội thần, lẽ ra phải chịu lưu đày ở biên ải, há có thể tự tiện về kinh? Đây chính là tội chết.

 

Nàng ta chỉ đành im lặng, không dám nói nửa lời.

 

Rất nhanh, đám tâm phúc cũ của Vệ Trường Thanh, cùng với gia quyến của những kẻ từng đi theo hắn ra chiến trường mà bỏ mạng, đều được gọi tới hầu phủ.

 

Vệ Trường Thanh lại bày ra dáng vẻ nắm chắc phần thắng, nhắc lại một loạt chuyện cũ.

 

Hắn còn điểm danh từng tâm phúc, từng gia quyến:

“Các ngươi mau nhận rõ tên giả mạo này! Bản hầu gần đây thật sự đã mệt mỏi, không muốn dây dưa thêm nữa.”

 

Hắn nhấp một ngụm trà, tỏ vẻ nhàn nhã rồi liếc ta, cười khẩy:

“Thi thị, giờ ngươi hối hận chưa? Dù ngươi có quỳ gối cầu xin, ta cũng không thèm liếc nhìn  ngươi một cái.”

 

Hối hận?

 

Nực cười!

 

Từ đầu đến cuối, ta chưa từng muốn gả cho hắn.

 

Chính hắn và Lâm Uyển Như âm mưu, coi ta như quả hồng mềm để tiện tay bóp nát, cưới ta về chỉ để ta thủ tiết mà thôi.

 

Ta hối hận điều gì?

 

Lúc này, vài hán tử đưa mắt nhìn nhau, mấy phụ nhân đi theo cũng mím môi, thần sắc phức tạp.

 

Những phụ nhân ấy đều là góa phụ, vì trượng phu của họ đã bỏ mạng trên chiến trường dưới trướng Vệ Trường Thanh.

 

Ngay khi Vệ Trường Thanh, mẹ chồng và Lâm Uyển Như đều đinh ninh rằng A Thận sắp bị lật tẩy, những người kia bỗng đồng thanh nói:

 

“Tên đó mới là giả!”

 

Tiếng nói quả quyết, dứt khoát, không hề có một tia do dự.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vệ Trường Thanh ngỡ ngàng, ngỡ như nghe nhầm, chén trà trong tay rơi xuống đất vỡ vụn.

 

Còn ta thì nở nụ cười lạnh.

 

Trước đó, ta đã đích thân gửi bạc và lương thực tới cho gia quyến của đám tâm phúc cũ. Chính ta mới là người âm thầm nuôi sống cả nhà họ.

 

Bởi lẽ, khi Vệ Trường Thanh “giả chết”, đó là tội khi quân.

 

Hắn đành vứt bỏ toàn bộ tâm phúc, để tránh bị bại lộ.

 

Những người này, từ lâu đã đối với Vệ Trường Thanh chỉ còn nỗi hận và sự khinh bỉ.

 

Hắn không chỉ vứt bỏ hầu phủ, vứt bỏ thuộc hạ, mà còn vứt bỏ cả tín niệm của mình.

 

Hắn lựa chọn cùng một nữ nhân tội thần bỏ trốn, đương nhiên không xứng đáng để họ trung thành thêm lần nữa.



 

12

 

A Thận sắc mặt nghiêm nghị, chắp tay hướng về thiếu khanh đại nhân, trầm giọng nói:

“Đại nhân, chân tướng đã rõ rành rành trước mắt. Xin đại nhân nhất định phải điều tra kẻ này đến cùng.”

 

Vệ Trường Thanh không chịu phục.

 

Hắn giận dữ đến cực điểm.

 

Nhưng một khi con người rơi vào cơn thịnh nộ, lý trí cũng theo đó mà tiêu tan.

 

Không còn lý trí, ắt không còn đầu óc.

 

Vệ Trường Thanh tuôn ra đủ lời lẽ ác độc.

 

Thiếu khanh đại nhân nhíu chặt mày:

“Quả nhiên chỉ là hạng quê mùa thô lỗ, khó mà đứng đắn! Người đâu, bắt cặp nam nữ này giải về Đại Lý Tự!”

 

Vệ Trường Thanh và Lâm Uyển Như bị trói giải đi, trên đường vẫn gào la không ngớt, còn mắng thiếu khanh đại nhân là hạng hồ đồ gian trá.

 

Thiếu khanh đại nhân giận đến tái mặt, cũng không nhịn được quát lại:

“Đồ thô bỉ! Gian dân!”

 

Mẹ chồng chứng kiến cảnh ấy, suýt nữa tức đến hôn mê bất tỉnh.

 

Hôm nay, ta và A Thận lại một lần nữa thắng trận.

 

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Đến hoàng hôn, mẹ chồng tỉnh lại, ôm lấy tã lót trong tay, lén lút đến tìm ta.

 

Bà ta cố ý tránh mặt A Thận, đợi hắn rời phủ mới dám lẻn đến.

 

Mẹ chồng thay đổi thái độ, nặn ra nụ cười lấy lòng, còn đưa tã lót đến trước mặt ta:

 

“Con dâu à, nhìn đứa bé này xem, thật đáng yêu biết bao. Nó giống hệt Hầu gia lúc nhỏ.”

 

“Con cứ yên tâm, bất luận thế nào, con vẫn là chính thê của Hầu phủ. Chỉ cần con đồng ý, đứa bé này sẽ do con nuôi dưỡng, danh nghĩa làm con trai con.”

 

“Giả rốt cuộc vẫn là giả. Con trai ruột của ta, ta làm sao nhận nhầm được? Con còn giữ chặt một kẻ giả mạo làm gì? Quay đầu là bờ đi.”

 

Ta thoáng ngây ra, suýt nữa bật cười thành tiếng.