Phu Quân Giả Chết, Ta Tìm Kẻ Thế Thân

Chương 7



Phụ thân vẫn chưa hoàn hồn sau cái tát:

“Ngươi… ngươi đang uy h.i.ế.p ta?”

 

Ta gật đầu, ánh mắt kiên định:

“Đúng vậy, ta đang uy h.i.ế.p người. Cùng lắm thì cá c.h.ế.t lưới rách!”

 

Huynh trưởng lấy lại tinh thần, kéo nhẹ tay phụ thân, trầm giọng nói:

“Tứ muội nói đúng. Tứ muội phu nhất định là thật, và nhất định phải là thật!”

 

Phụ thân vốn lão luyện, rất nhanh đã bình tĩnh lại:

“Được! Lão phu liều mạng cũng phải bảo vệ Tứ nữ tế!”

 

Ta khẽ cười lạnh:

“Rất tốt. Vậy tiếp theo nên làm gì, không nên làm gì, chắc phụ thân và huynh trưởng đều rõ. Ta xin phép hồi phủ.”

 

Huynh trưởng đuổi theo, ánh mắt nhìn ta đã hoàn toàn thay đổi, không còn chút khinh miệt nào như trước:

“Tứ muội, để huynh tiễn muội về.”

 

Huynh trưởng hiện là Trạm sự của Thái tử phủ, có hắn đứng ra che chở, đến cả thân tộc An Viễn hầu phủ cũng phải nể mặt vài phần.

 

Quả nhiên, vừa về đến phủ, ta đã thấy hai phe thế lực giằng co đối lập.

 

A Thận đứng cùng đám hộ viện mới tuyển, còn mẹ chồng thì triệu tập tộc nhân, thêm cả những mối quan hệ của bà ta trong kinh thành, bảo vệ Vệ Trường Thanh và Lâm Uyển Như một nhà ba người.

 

“Chư vị, ta tự nhận ra được con ruột của mình! Tên kia là giả! Còn Thi thị thì không giữ bổn phận nữ nhi, dám cùng giả mạo tư thông, phải trầm lồng heo!”

 

Mẹ chồng đã muốn lấy mạng ta.

 

Trong mắt bà ta, con trai đã “sống lại” thì còn cần gì một nàng dâu thủ tiết?

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta khẽ mỉm cười, trấn an A Thận đang lộ rõ sát khí—hắn dường như không chịu nổi khi có người sỉ nhục ta.

 

Tộc nhân chỉ trỏ, một lão giả có tiếng nói cao nhất lạnh lùng:

“Nếu lão phu nhân đã nhận định ai mới là Hầu gia chân chính, vậy cứ giao cho quan phủ điều tra xử lý!”

 

Huynh trưởng quát lạnh:

“Ta xem ai dám động đến muội muội và muội phu của ta?! Các người tưởng Thi gia không có ai sao?!”

 

Nói xong, huynh trưởng chỉ thẳng vào Vệ Trường Thanh:

“Hắn nói mình là thật, vậy là thật sao? Còn mang cả nữ nhân cùng hài tử trở về? Đừng quên, muội muội ta mới gả vào phủ được một năm!”

 

Vệ Trường Thanh và huynh trưởng vốn quen biết cũ, hắn vội vàng nói:

“Thi đại công tử, là ta! Trường Thanh đây! Ngài còn nhớ chúng ta từng một văn một võ hầu bên Thái tử không?”

 

Huynh trưởng cười khẩy:

“Trò cười! Cả kinh thành ai chẳng biết ta và An Viễn hầu từng làm hầu đọc cho Thái tử?”

 

Vệ Trường Thanh không chịu thua, tiếp tục:

“Thi đại công tử, ngài còn nhớ lần ta và ngài từng cùng chèo thuyền ở phía đông thành, ngài còn tặng ta một bài thơ? Chuyện riêng như vậy, há lại có kẻ thứ ba biết được?!”

 

Hắn đắc ý, tưởng như nắm chắc phần thắng.

 

Hừ, đúng là ngu xuẩn!

 

Giao tình thì sao? Lợi ích mới là sát chiêu.

 

Khó trách kiếp trước hắn vì một nữ nhân mà vứt bỏ thân phận An Viễn hầu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Huynh trưởng cười lạnh:

“Hoang đường! Khi nào ta cùng ngươi chèo thuyền? Khi nào ta tặng thơ? Toàn là lời dối trá!”

 

Sắc mặt Vệ Trường Thanh đại biến. Hắn nhìn huynh trưởng, rồi lại nhìn ta, cuối cùng cũng hiểu:

 

Thi gia và huynh trưởng, đã đứng về phía ta!

 

Vệ Trường Thanh còn định tranh biện, nhưng huynh trưởng lập tức quát:

“Thi gia ta chỉ nhận một muội phu! Kẻ nào giả mạo, Thi gia nhất định không tha!”

 

Tộc nhân An Viễn hầu phủ bắt đầu d.a.o động.

 

Hầu gia thật thì không thể đắc tội, Thi gia cũng tuyệt đối không thể chọc giận!

 

11

 

Được huynh trưởng đứng ra che chở, A Thận và Vệ Trường Thanh tạm thời giằng co thế lực, bất phân thắng bại.

 

Ta hiện chưa thể trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t Vệ Trường Thanh, bằng không thiên hạ chỉ càng thêm nghi ngờ.

 

Điều ta cần, là củng cố thân phận của A Thận, khiến tất cả kẻ miệng lưỡi bén nhọn nhất cũng phải câm lặng.

 

Ngày đầu tiên của vở kịch rối rắm ấy rốt cuộc cũng khép lại.

 

Huynh trưởng trở về phủ.

 

Đám tộc nhân cũng lục tục giải tán.

 

Ta cùng A Thận an cư ở thượng viện, còn Vệ Trường Thanh và mẹ con Lâm Uyển Như thì bị an trí tại viện của mẹ chồng.

 

Có lẽ vì đã được gặp mặt, mẹ chồng lại càng thêm chắc chắn rằng Vệ Trường Thanh mới là con ruột của bà ta.

 

Phải nói, m.á.u mủ thật sự là thứ dây dưa kỳ diệu.

 

Đáng tiếc, bà ta giờ đã không còn quyền đuổi ta cùng A Thận ra khỏi phủ.

 

Bởi hộ viện và phần lớn gia nô trong phủ, giờ đây đã không còn nghe lệnh bà ta nữa.

 

Mẹ chồng tức tối, đứng trước cổng viện gào thét:

 

“Ngươi thất đức, trời đất khó dung! Thi Giáng Sương, ngươi sẽ gặp báo ứng! Đến cả phu quân ruột thịt cũng không nhận ra!”

 

Phu quân ruột thịt?

 

Chậc, thật nực cười đến cực điểm.

 

A Thận bước lên, cúi nhìn mẹ chồng từ trên cao, giọng lạnh như băng:

“Mẫu thân, nếu còn tiếp tục chọc giận ta, đến lúc đó, ta sẽ không ngại đuổi cả người ra khỏi phủ!”

 

Mẹ chồng vốn chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, thân hình run lên, lẩm bẩm chửi rủa rồi vội vã bỏ đi.

 

Khi đã đi xa, bà ta mới dám ngẩng đầu chửi vọng lại:

“Lão thiên gia có mắt, hãy phù hộ cho con ta trở về! Bọn chúng rồi sẽ gặp quả báo!”

 

A Thận sắc mặt âm trầm, hàn ý dày đặc nơi đáy mắt.

 

Ta dịu giọng trấn an:

“Đừng nổi giận, cứ xem như nghe chó sủa mà thôi.”