Phu Quân Nhà Ta Đa Nhân Cách

Chương 1: Chính xác là như thế!



Đoạn Linh Quân không thích ta.

 

Nhưng ta thì lại… rất thích hắn.

 

Ai bảo hắn là tiểu mỹ nam số một kinh thành, là nhị công tử của phủ Quốc Công, ngày ngày khoác bộ y phục trắng như tuyết, lạnh lùng không thể lại gần.

 

Khuôn mặt ngọc trắng kia quanh năm vô biểu tình, nghiêm nghị như để tang người thân.

 

Ấy vậy mà… ta lại cứ thích hắn.

 

Mối hôn sự này là ta dày mặt cầu xin mà có.

 

Ngày thành thân giữa ta và Đoạn Linh Quân, nữ nhi của nhũ mẫu nhà họ Đoạn — cũng là thanh mai trúc mã của hắn — đã khóc cả một ngày trời.

 

Kéo theo đó, Đoạn Linh Quân đối với ta cũng chẳng có sắc mặt gì dễ coi.

 

Trước khi bái đường, hắn kéo ta ra chỗ vắng người.

 

Một tay hất khăn voan của ta lên.

 

Nhìn chằm chằm vào mặt ta hồi lâu, rồi lại đắp khăn trở lại, lạnh lùng nói một câu:

 

“Đừng có mơ dùng sắc đẹp để mê hoặc ta!”

 

Hắn nghiến răng, trong cổ họng như có luồng khí lạnh phả ra từng hơi “vù vù”.

 

“Trong lòng ta đã có người mình yêu, chưa bao giờ nghĩ sẽ lấy ai khác.

 

Dù có bái đường thành thân, kết làm phu thê, ta cũng tuyệt đối không thể bước thêm một bước, không thể cùng nàng động phòng!”

 

Ta do dự một chút, lặng lẽ mở miệng:

 

“Nếu huynh thực sự thích nàng ấy, cũng có thể nạp làm thiếp. Ta không phải người hẹp hòi.”

 

Loại nam nhân như Đoạn Linh Quân, vừa tuấn mỹ khuynh thành, lại thân thế hiển hách, ta vốn chẳng thể giữ được cho riêng mình.

 

Một mình hưởng thì không bằng cùng nhau vui.

 

Ta chỉ muốn làm một đại phu nhân an nhàn, ăn ngon mặc đẹp, không phải quản sự vụ trong nhà.

 

Có chuyện hay không có chuyện, đều có thể ngủ cùng mỹ nam Đoạn gia.

 

Chỉ cần hắn quản chặt đám oanh oanh yến yến của mình, đừng để họ tới trước mặt ta gây chuyện, thì hắn lấy ai, lấy bao nhiêu người, ta cũng không quan tâm.

 

Điều ta muốn… là thân thể hắn.

 

Là cuộc sống gấm vóc, châu ngọc ở phủ Đoạn gia.

 

Ai cần hắn phải một lòng một dạ với ta?

 

Đoạn Linh Quân như con mèo bị giẫm phải đuôi, trừng mắt nhìn ta:

 

“Tử Nhi sẽ không làm thiếp! Ta tuyệt đối không để nàng ấy chịu ấm ức.”

 

“Nếu ba năm nàng không sinh con, chúng ta sẽ hòa ly!” – hắn nghiến răng tuyên bố, giọng đầy phẫn nộ.

 

2

 

Đến tối, Đoạn Linh Quân liền tự vả vào mặt mình.

 

Ta đã tắt đèn đi ngủ rồi.

 

Tiểu nha hoàn hồi môn theo ta từ nhà họ Thẩm – tên Đông Cô – sốt ruột đến mức phát khóc:

 

“Tiểu thư, sao người còn ngủ được chứ?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe nói nhị thiếu gia Đoạn lại đến viện của đám hạ nhân để dỗ dành cô nương nhà họ Lâm rồi!”

 

Lâm Ngọc Từ, chính là con gái của nhũ mẫu, cũng là người trong lòng của Đoạn Linh Quân.

 

Nghe bảo nàng ta dịu dàng yếu đuối, làn da trắng nõn, y như đóa ngọc lan.

 

Loại mỹ nhân nhỏ nhắn như thế, ngay cả ta còn không kháng cự nổi.

 

Huống chi là nam nhân?

 

Nói thật lòng, ta gả vào Đoạn gia, chỉ muốn làm một con cá mặn có thể ngủ cùng mỹ nam.

 

Ta uể oải ngáp một cái, chậm rãi nói:

 

“Trời đất rộng lớn, nhưng ngủ vẫn là chuyện lớn nhất.

 

Hắn đi gặp ai, có liên quan gì đến ta?

 

Chẳng lẽ ngươi muốn ta đi đánh gãy chân hắn à?”

 

“Nếu ta đánh không lại thì sao?”

 

Ta nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ một lúc.

 

Chân của Đoạn Linh Quân dài hơn cả mạng ta, vừa dài vừa rắn chắc, đánh gãy thì đúng là tiếc thật.

 

Huống hồ, phủ Quốc Công là hoàng thân quốc thích, rất coi trọng danh tiếng gia môn.

 

Đoạn Linh Quân tuyệt đối không dám sinh con với người khác trước khi chính thê sinh nở.

 

Hai người kia, một đôi trời sinh, cho bọn họ nhìn nhau một đêm thì đã sao?

 

Nha hoàn Đông Cô nghẹn lời, bật khóc không ra tiếng:

 

“Tiểu thư, người không thể có chút chí khí nào sao?

 

Đêm nay hắn không vào động phòng, ngày mai toàn bộ người trong phủ sẽ chê cười người đấy!”

 

Nhưng dù ta có trói Đoạn Linh Quân lại, hắn cũng sẽ không chịu cùng ta động phòng.

 

Đằng nào cũng bị chê cười.

 

Thà rằng làm cá mặn triệt để, nằm im mặc người giễu cợt.

 

Dù sao ba năm cũng dài mà, ta còn có thời gian đi lượn trước mặt hắn, bồi đắp chút hảo cảm, biết đâu đến lúc đó hắn lại không nỡ bỏ ta.

Dĩ nhiên, đó là chuyện của ngày mai.

 

Ta xoa trán, chỉ cần thiếu ngủ là đầu óc ta ngu ra ngay.

 

“Đông Cô, ngươi giúp ta đi hỏi thử xem, nhị công tử không chịu vào động phòng, thì bữa cơm ngày mai của ta có bị cắt giảm không?

 

Ta nghe nói ngày mai có món thịt thỏ hầm bát bảo.”

 

Đoạn Linh Quân làm ảnh hưởng đến danh tiếng của ta thì không sao.

 

Nhưng nếu ảnh hưởng đến bữa ăn của ta, thì ta thật sự phải nghĩ cách cưỡng bức hắn rồi.

 

Đông Cô giậm chân, mắt trắng dã:

 

“Người ăn cho lắm vào, chủ tử đại tham ăn của ta!

 

Trong lòng người, nhị thiếu gia Đoạn gia e là còn không quan trọng bằng món thỏ bát bảo!”

 

Chính xác là như thế!

 

Là một con cá mặn đúng chuẩn, việc dưỡng sinh tĩnh tâm, ăn no ngủ kỹ luôn là ưu tiên hàng đầu. Việc ngủ được với Đoạn Linh Quân, mới chỉ đứng hàng thứ hai.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com