Phu Quân Nhà Ta Đa Nhân Cách

Chương 2: Đánh nhau cả đêm.



Đông Cô đi rồi.

 

Ta thoải mái nằm trên chiếc giường rộng đủ cho bốn người, chợp mắt một chút.

 

Nửa tỉnh nửa mê, có một bàn tay trắng nõn như ngọc đang vuốt ve mặt ta.

 

Ta không nhịn được, ngoạm lấy ngón tay đang làm loạn ấy, cắn một cái.

 

Người nọ đau đến bật ra một tiếng “Aaa”.

 

Hàng lông mày đẹp kia khẽ nhướng lên:

 

“Cưới được một người biết cắn? Có vẻ thú vị đấy.”

 

3

 

Ta cố gắng mở mắt.

 

Đập vào mắt là gương mặt nửa cười nửa không của Đoạn Linh Quân.

 

Hắn vẫn mặc bộ hỷ phục đỏ, tóc đen vấn cao, đôi mắt phượng sâu thẳm như hồ nước lạnh đang chớp chớp.

 

So với lần gặp đầu sáng nay, lại càng hấp dẫn hơn vài phần.

 

Ta cong môi, nặn ra ba phần chân thành bảy phần gượng gạo:

 

“Phu quân, bên cô nương Lâm an ủi xong rồi à?”

 

Đoạn Linh Quân chẳng trả lời, ánh mắt sâu xa nhìn ta:

 

“Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta sao?”

 

Người trước mặt có gì đó rất lạ.

 

Theo lý mà nói, khi thấy ta, hắn nên căm ghét đến tận xương, hận không thể bóp c.h.ế.t ta mới đúng.

 

Nhưng ta vẫn điềm đạm gật đầu:

 

“Chàng quên rồi sao, ngày thành thân là do chính tay chàng chọn mà.”

 

Đoạn Linh Quân khẽ cười, dịu dàng nói:

 

“Nàng là thê tử của ta?”

 

“Tối nay, chúng ta nên động phòng hoa chúc chứ nhỉ?”

 

Trái tim ta đập “thình thịch” loạn nhịp.

 

Đoạn Linh Quân trước mắt trông như ngốc ngốc, cơ hội tốt thế này, sao có thể bỏ lỡ?

 

Trở thành nhị phu nhân danh chính ngôn thuận, chưa biết chừng còn được “thêm món ăn khuya”.

 

Ta nắm lấy ngón tay thon dài của hắn, kéo hắn ngã xuống giường cưới.

 

Hắn lảo đảo một chút, ngã đè lên người ta.

 

Khóe môi còn vương ý cười tinh nghịch.

 

Còn chưa kịp cười xong, ta đã dùng sức đè vai hắn xuống như đè heo mổ Tết, sợ hắn lại hối hận mà bỏ chạy.

 

“Nàng có thể nhẹ một chút không?” – Đoạn Linh Quân bật cười vì đau, “Chúng ta là phu thê rồi, ta có chạy mất đâu.”

 

Hắn mà không chạy á?

 

Lâm Ngọc Từ chỉ cần ngoắc một ngón tay là hắn biến mất tăm hơi.

 

Ta thử cúi đầu, hôn nhẹ lên môi hắn, mơ màng hỏi:

 

“Phu quân, chàng… biết làm không đó?”

 

Nhũ mẫu từng nói, động phòng giữa nam nữ là chuyện hao thể lực vô cùng.

 

Ta chưa học kỹ mấy cái đó, mà cũng chẳng cần học. Ta không biết, thì sẽ có người biết, miễn là ta được nằm bên dưới là được rồi.

 

Đoạn Linh Quân nhướng mày, ghé sát tai ta, giọng khẽ khàng khiến tai ta ngứa ngáy:

 

“Ta biết, còn biết rất nhiều.

 

Muốn thử không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nghe vậy, ta thở phào nhẹ nhõm.

 

Cả người ngả vào lòng hắn, hai tay dang ra, nói:

 

“Vậy càng hay, chàng tự làm đi.”

 

“Tốt nhất nhanh một chút.”

 

Ta ngáp dài, qua làn lệ mờ, nhìn thấy gương mặt như ngọc của Đoạn Linh Quân đang dần sầm lại.

 

“Ta còn muốn tranh thủ ngủ bù thêm một giấc nữa.”

 

4

 

Ta nghĩ từ giờ đến lúc trời sáng còn hai ba canh giờ, chắc vẫn có thể chợp mắt thêm một chút.

 

Nào ngờ… gà đã gáy rồi mà ta còn chưa được nghỉ ngơi.

 

Ta rất hợp lý khi nghi ngờ, Đoạn Linh Quân là cố ý.

 

Đến cuối cùng, ta mệt quá, mắt không mở nổi, cứ thế ôm cổ hắn mà ngủ thiếp đi.

 

Lúc tỉnh lại…

 

Là bị người ta nhéo cho tỉnh.

 

Hắn chuyên chọn chỗ nhột trên người ta mà nhéo, đau đến mức ta tỉnh hẳn, còn hét toáng một tiếng.

 

Đoạn Linh Quân lại thay đổi, giận dữ đến mức đuôi mắt ươn ướt, vẻ mặt tràn ngập uất ức như bị người ta làm nhục trinh tiết.

 

“Ngươi dùng thủ đoạn gì quyến rũ ta?

 

Nói! Tại sao ta lại ngủ với ngươi? Ngươi đã làm gì ta rồi?!”

 

Cho dù là cá mặn, thì ta cũng có tính khí của cá mặn!

 

“Chuyện cần làm thì đã làm hết rồi.

 

Hơn nữa… là chàng chủ động đấy.”

 

Tối qua lúc ôm ta, hắn dịu dàng gọi ta là Trường Lạc từng tiếng một, khiến một con cá mặn lười nhác như ta cũng bị hắn lừa đến mức… lật mình hợp tác.

 

Giờ ngủ dậy, hắn như biến thành người khác, lại còn đổ ngược trách nhiệm.

 

Nhéo ta đến bầm cả eo, hắn quá đáng đến thế sao?

 

Thấy ta rơi lệ, Đoạn Linh Quân sững người một lúc.

 

Chẳng bao lâu sau, hắn nheo mắt lại, hung dữ mắng:

 

“Ngươi đúng là nữ nhân tâm cơ sâu như biển, chẳng trách có gương mặt yêu mị dụ người.

 

Ngươi nghĩ khóc lóc vài giọt nước mắt là lừa được ta?”

 

Hắn liếc nhìn vết tích trên giường, ánh mắt u ám, gần như muốn bóp cổ ta:

 

“Chuyện này… giấu cho ta! Không được để Từ nhi biết!”

 

Ta coi như xui xẻo, bị chó điên cắn một phát.

 

“Giấu thì giấu, nhưng chàng thô bạo như vậy, sau này không được động vào ta nữa!”

 

Ngủ thì cũng ngủ rồi, mệt gần chết, cảm giác cũng bình thường thôi.

 

Chẳng bằng cứ làm nhị phu nhân nhàn rỗi, không thèm ngủ với hắn nữa.

 

“Ta thô bạo?” – Đoạn Linh Quân tức đến nghẹt thở – “Ngươi có biết kinh thành có bao nhiêu cô nương muốn gả cho ta không? Là ngươi vận may tốt thôi!”

 

Hắn nghĩ tới gì đó, sắc mặt trầm xuống, sửa lời:

 

“Là ngươi nhiều thủ đoạn mới đúng!”

Hứ…Không mặc y phục, bộ dạng của Đoạn Linh Quân cũng chẳng khá hơn ta bao nhiêu.

 

Hai đứa như vừa đánh nhau cả đêm.

 

Thấy dấu vết đầy người hắn, hắn hừ lạnh một tiếng:

 

“Ngươi cũng chẳng dịu dàng hơn ta là bao!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com