Phu Quân Nhà Ta Đa Nhân Cách

Chương 4: Không tại sao cả



Ta một trăm lần không vui, lết theo hắn như con rùa bò.

 

Hắn đi nhanh như bay, ta phải lật đật rảo bước theo.

 

Đến lúc suýt dẫm phải vạt váy, chuẩn bị té nhào xuống đất.

 

Thì — không hiểu hắn mọc mắt sau lưng hay sao — lại một phát ôm gọn ta vào lòng.

 

Giọng vẫn gắt gỏng:

 

“Ngốc thế à?”

 

Hắn cúi người nhặt cây trâm tua rua rơi xuống, vẻ mặt gượng gạo gài lại cho ta.

 

“Ăn mặc lòe loẹt như vậy, vẫn xấu y như cũ.”

 

Ta rút người khỏi n.g.ự.c hắn, mỉm cười nhìn thẳng vào mắt Đoạn Linh Quân:

 

“Ta xấu chỗ nào? Nếu xấu thì hôm đầu tiên vào phủ, chàng đâu cần mở khăn voan nhìn ta lâu thế?”

 

Tai hắn đỏ bừng như bị nướng chín, xoay người bỏ đi nhanh hơn.

 

Hai chúng ta y như đang chạy thi.

 

Hắn chạy trốn, ta bám đuổi, váy gấm quét đất, muốn theo kịp phải kéo lên mà chạy xộc xộc.

 

Đến nơi ở của mẫu thân hắn, ta thở dốc gần chết.

 

Cô nàng thanh mai trúc mã cũng có mặt, đang hầu hạ bên cạnh phu nhân.

 

Nàng ta mang trà đến, ánh mắt lóe lên gì đó:

 

“Thiếu phu nhân, mời dâng trà kính mẫu thân.”

 

Ta bưng chén trà cực kỳ cẩn thận.

 

Không ngờ — nàng ta ra chiêu!

 

Thình lình giẫm lên chân ta.

 

Thân thể nghiêng về trước, trà nóng sắp đổ vào người mẫu thân hắn.

 

Lâm Ngọc Từ nhắm mắt, định nhào ra chắn giúp.

 

Đoạn Linh Quân thì vừa kinh ngạc, vừa giận dữ.

 

May mà đến giây cuối, ta kịp xoay tay đỡ lại, cả bát trà nóng dội thẳng lên tay mình.

 

Hắn lập tức lao đến bên mẹ và Lâm Ngọc Từ, lo lắng hỏi:

 

“Có ai bị bỏng không?”

 

Tay ta bị đỏ một mảng, rát đến phát run.

 

Hắn quay lại, trừng mắt hỏi:

 

“Thẩm Trường Lạc, nàng cố ý đúng không?”

 

Ta thật sự thấy hắn bị thần kinh.

 

Vén tay áo lên cho hắn nhìn:

 

“Ta hại mẹ chồng, hay tự hại mình? Ta có lợi gì?”

 

Hắn nhìn mấy vết phồng đỏ rát trên tay ta, không nói nổi lời.

 

Cuối cùng, hắn im lặng.

 

Người trong lòng hắn lại líu lo lên tiếng thay ta, giả vờ bênh vực:

 

“Thẩm tiểu thư chắc chắn không cố ý.

 

Dù nhị công tử không thích nàng ấy, thì nàng cũng không dám lấy việc này mà trả thù.

 

Phu nhân, tha cho nàng ấy một lần đi…”

 

Hắn định mở miệng, cuối cùng cũng không nói gì, ngầm đồng ý.

 

Cuối cùng, phu nhân đúng là có dạy dỗ.

 

Không phạt gì nặng, chỉ bắt ta quỳ một canh giờ.

 

7

 

Đông Cô xoay quanh ta như ruồi.

 

Len lén nhét hai cái đệm lót vào tay ta.

 

Ở nhà họ Thẩm, ta chưa từng chịu khổ.

 

Nay lại ra nông nỗi thế này chỉ vì một phút mê trai, c.h.ế.t sống đòi cưới Đoạn Linh Quân.

 

“Tiểu thư, lót vào gối đi, đỡ đau đầu gối.”

 

Ta ngoài miệng chê:

 

“Thế này không hay đâu…”

 

Nhưng tay thì nhanh chóng nhét gối xuống dưới đầu gối, có thể thoải mái một chút thì đỡ một chút, bị phát hiện thì tính sau.

 

Cá mặn thì sợ gì nước sôi!

 

Đông Cô đưa cho ta thuốc trị phỏng.

 

Nàng không dám ở lại lâu, vì ta vẫn đang chịu phạt.

 

Nhìn mảng da đỏ bừng trên tay ta, Đông Cô giậm chân tức giận:

 

“Cô gia sớm muộn gì cũng hối hận!”

 

Đoạn Linh Quân có hối hận hay không, ta không biết.

 

Nhưng ta… bắt đầu thấy hối hận rồi.

 

Cuộc sống trong nội viện Đoạn gia tuy dễ chịu, nhưng quanh quẩn là đ.â.m sau lưng, ngáng chân nhau, quá mệt mỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta lầm bầm một câu:

 

“Hay là nghĩ cách để hắn hưu ta đi, ta còn có thể gả người khác?”

 

Mặt Đông Cô cứng lại.

 

Sau lưng nàng, Đoạn Linh Quân áo trắng xuất hiện.

 

“Ngươi còn chưa nhận sai, mà đã dám mưu tính những chuyện này?”

 

Hắn cau mày.

 

So với chuyện suýt khiến mẹ hắn bỏng, hắn còn giận chuyện này hơn.

 

Ở đất Đoạn gia, lời hắn là luật.

 

Ta ngoan ngoãn gật đầu:

 

“Ta sai rồi.”

 

Mặt hắn dịu đi đôi chút, rồi hỏi:

 

“Nàng… sẽ trả thù Từ nhi sao?”

 

Ta bỗng bừng tỉnh.

 

Thì ra hắn biết là Lâm Ngọc Từ hãm hại ta.

 

Nhưng tim hắn ở đâu, hắn muốn bênh ai, ta vốn chẳng thay đổi được.

 

Nên ta chẳng hề tức giận, cũng chẳng để bụng.

 

Ta nghĩ một lát, chậm rãi nói:

 

“Phu quân yên tâm, ta sẽ không gây khó dễ cho Lâm cô nương.”

 

Hắn không tin:

 

“Tại sao?”

 

“Không tại sao cả.

 

Nếu ta hại nàng ta, nàng ta lại hại lại ta, rồi ta tức quá lại tìm cách trả đũa…

 

Mệt c.h.ế.t đi được.”

 

Chỉ nghĩ thôi đã thấy nhức đầu.

 

Nàng ta thích Đoạn Linh Quân như thế, nếu thật sự không ổn… ta nhường cho nàng ta cũng được.

 

Đoạn Linh Quân hừ một tiếng đầy nghi ngờ:

 

“Tốt nhất là ngươi nói thật.”

8

 

Tối đó, Đoạn Linh Quân lại đến.

 

Ta nặn ra một nụ cười giả tạo:

 

“Phu quân, không đi bầu bạn với Lâm cô nương sao?”

 

Tối nay ta không muốn “bán thân” nữa.

 

Từng bị hắn giày vò đến sống dở c.h.ế.t dở, chẳng được lợi lộc gì, lại còn bị hắn oan uổng.

 

Càng nghĩ càng tức.

 

Vậy mà Đoạn Linh Quân lại cười như gió xuân ấm áp, chẳng giống chút nào với hắn ban ngày.

 

“Ta không muốn ở cạnh ai khác, chỉ muốn ở bên nàng.”

 

Nếu hắn lại ngủ cùng ta một đêm nữa, chắc Lâm Ngọc Từ phát điên thật.

 

Ta đưa tay lên, để lộ vết bỏng trên cánh tay:

 

“Vẫn còn đau, đêm nay không tiếp nổi.”

 

Nụ cười bên môi Đoạn Linh Quân lập tức tắt ngấm.

 

Hắn nhẹ nhàng cầm lấy tay ta:

 

“Bị sao vậy?”

 

Hắn còn mặt mũi hỏi sao nữa? Ta thật sự muốn đập hắn!

 

Nhưng ngoài mặt, ta vẫn cười gượng:

 

“Bị bỏng trà.”

 

Đoạn Linh Quân ghé sát lại, khẽ thổi lên vết thương:

 

“Phồng hết cả lên rồi, khá nghiêm trọng.”

 

Ban ngày hắn có lo lắng như thế đâu.

 

“Hắn” hỏi: “Đã bôi thuốc chưa?”

 

Ta đưa cho hắn lọ thuốc trị phỏng.

 

Đoạn Linh Quân cầm lấy, còn mang theo kim bạc:

 

“Phải chích cho xẹp mụn nước, mới mau lành.”

 

Chọc thủng phồng nước đau lắm. Ta nghi hắn cố ý giả ngốc.

 

Nhưng khi hắn bôi thuốc, lại cẩn thận vô cùng, dịu dàng hết mực.

 

Đau đến độ ta túm lấy cổ áo hắn, dựa vào lòng hắn mà ngủ thiếp đi.

 

Ánh mắt Đoạn Linh Quân dường như dừng lại trên gương mặt ta.

 

Ngón tay tách nhẹ môi ta.

 

Hắn cúi xuống, khẽ chạm trán ta, chạm chóp mũi, cuối cùng là... một cái hôn lên môi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com