Phu Quân Nhà Ta Đa Nhân Cách
Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.
Một giọng nữ khóc lóc thảm thiết như ch-ết cha ch-ết mẹ:
“Tránh ra! Ta biết nhị công tử đang trốn trong đó!
Hắn lừa ta, nói sẽ không có người khác… Thế mà mới quay lưng, đã lên giường với người khác! Hôm nay ta nhất định phải hỏi cho rõ!”
Ta vẫn bình tĩnh.
Ta động phòng hoa chúc với phu quân ta, chẳng lẽ cần một con hầu đồng ý?
Nhưng… Đoạn Linh Quân thì không bình tĩnh được.
Mặt hắn trắng bệch, hoảng hốt thấy rõ.
Ta chỉ tay xuống gầm giường:
“Phu quân, hay là chui vào trốn tạm đi?”
Đoạn Linh Quân trừng mắt nhìn ta:
“Ta là đại trượng phu…”
Vừa dứt lời, nghe tiếng đạp cửa, hắn cuống quýt lăn xuống gầm giường.
Tiếc là chưa kịp trốn xong, Lâm Ngọc Từ lau nước mắt xông vào.
Vừa vào đã thấy ta ngồi trên giường, vạt áo của Đoạn Linh Quân còn đung đưa dưới gầm.
Nàng ta đỏ mắt, chống nạnh hét lớn:
“Giữa ban ngày ban mặt, hai người đang làm gì trong này?”
5
Đoạn Linh Quân lồm cồm chui ra từ dưới giường, còn cụng đầu một phát.
Hắn trừng mắt nhìn ta giận dữ.
Lâm Ngọc Từ run rẩy chỉ vào ta, nước mắt lã chã:
“Các người… các người đã động phòng rồi?
Nhị công tử, tối qua chàng thật sự ở với nàng ta sao?”
Ta: “Phải.”
Đoạn Linh Quân: “Không!”
Thấy rõ mười mươi còn chối, không phải tự lừa mình là gì?
Lâm Ngọc Từ run rẩy ôm ngực, tát cho Đoạn Linh Quân một cái.
Tát hay lắm, góc đẹp, lực đủ, mà không hại đầu óc.
Cứ như tay ta đánh thay vậy!
“Chàng lừa ta! Rõ ràng nói sẽ không động vào nàng ta, chờ ba năm rồi đón ta vào cửa…
Tối qua còn ôm ta, nói ta đợi chàng ba năm…”
Nhị công tử kim quý của phủ Quốc Công, chắc từ nhỏ đến lớn chưa bị ai đánh.
Dù Lâm Ngọc Từ là người trong lòng hắn, cũng chỉ là con gái của một hạ nhân.
Hắn sờ má, mặt đen kịt, lại… quay sang trừng ta.
Cái trừng này, cứ như người tát hắn là ta vậy!
Lâm Ngọc Từ thấy hắn giận ta, lại được thể khóc to hơn:
“Nhị công tử còn nhìn nàng ta như vậy, là còn không buông được nàng ta sao?
Nếu thật sự như thế, chi bằng để ta rời khỏi phủ, dứt khoát một đao đoạn tình!”
Dứt lời, nàng ta mặt trắng bệch, lao ra ngoài.
Đoạn Linh Quân vội lao tới, chắn trước cửa, hai người lôi lôi kéo kéo, y như một đôi uyên ương khổ mệnh.
Còn ta… chính là cây gậy đánh tan đôi chim đó.
Hắn ôm lấy Lâm Ngọc Từ yếu đuối, ánh mắt đầy xót xa.
Dỗ dành:
“Là ta sai, tối qua không hiểu sao lại đến chỗ nàng ta…
Về sau sẽ không thế nữa.
Nàng cứ mắng cứ đánh, nhưng đừng rời khỏi ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lâm Ngọc Từ lắc đầu, mím môi, nước mắt rơi ào ào.
Đoạn Linh Quân đúng lúc nâng cằm nàng ta lên.
Đừng bảo là… hai người chuẩn bị hôn nhau trước mặt ta nhé?
Đông Cô lén lút chui tới, đưa cho ta một đĩa bánh hành nóng hổi.
Nhỏ giọng nhắc nhở:
“Tiểu thư vừa xem vừa ăn, đừng để đói bụng.”
Tối qua bị hắn lật qua lật lại, ta sớm đã đói, lại còn bị ép xem tuồng khổ tình.
Ta ngồi ở mép giường, thảnh thơi đung đưa chân, nhặt miếng bánh to nhất.
Vừa cắn một miếng — “rắc” một tiếng giòn tan vang lên.
Tiếng quá to, dọa hai người đang sắp môi chạm môi phải tách ra.
Lâm Ngọc Từ như nai con bị hoảng, vội vùng khỏi tay Đoạn Linh Quân, đỏ mặt chạy mất.
Đoạn Linh Quân trừng mắt nhìn ta đầy bất mãn.
Hắn nghiến răng:
“Ngươi ăn ăn ăn, bụng dạ tốt quá nhỉ, nuốt nổi à?
Ta sắp hôn người khác rồi, ngươi không có phản ứng gì à?”
Ta ngẩn ra, ngập ngừng hỏi:
“Vậy ta nên đứng cạnh cổ vũ một chút? Tạo không khí?”
Đoạn Linh Quân nghẹn lời, ôm ngực.
“Ngươi không ghen?”
Ta nhìn bánh hành trong tay:
“Bình thường ăn bánh, đâu ai chấm “giấm” đâu? Phu quân đúng là khẩu vị nặng thật đó.”
Ánh mắt Đoạn Linh Quân như muốn g.i.ế.c người.
Hắn rõ ràng định đi, lại quay lại, giật lấy nửa cái bánh ta đang ăn dở, nhét cả vào miệng.
Mặt mày đắc ý nhìn ta.
Hắn đi rồi, ta mới thở ra một câu:
“Người này bị bệnh à? Cả rổ bánh không ăn, cứ phải giành miếng ta đang ăn.”
Đông Cô cạn lời:
“Tiểu thư với cô gia đúng là trời sinh một cặp.
Một người là cá mặn thờ ơ, một người là hồ ly tinh đầy tâm cơ.
Mà hiện tại, xem ra… tiểu thư đang tạm thời thắng thế.”
Ta nhấp một ngụm trà:
“Hử? Ta thắng ở chỗ nào?”
6
Đông Cô giúp ta trang điểm, cài cây trâm tua rua dài, lại thay cho ta bộ váy gấm thêu hoa tinh xảo.
Nữ nhân mà, ai chẳng yêu cái đẹp.
Ta ngắm mình trong gương đồng, vừa ý đến mức nhìn mấy lần vẫn chưa chán.
Cuộc sống kiểu "mở mắt có người hầu", "đưa tay có người dâng trà", gần như đã thành hiện thực.
Thế mà Đông Cô lại thở dài:
“Tiểu thư xinh đẹp thế này, hơn cái cô hầu kia không biết bao nhiêu lần, vậy mà cô gia lại mắt mù tim mù!”
Ta vỗ vai nàng, an ủi:
“Không sao đâu, có khi hắn lại thích kiểu thanh đạm đấy.”
Có người thích bàn tiệc đầy đủ mặn ngọt, cũng có người chỉ thích bát cháo trắng — ta hiểu mà.
Vừa nói xong, người vừa ăn nửa cái bánh của ta tối qua lại xuất hiện.
Mặt hắn lúc nào cũng như ngâm trong nước đá, vừa lạnh vừa cứng.
Mà lần này, ta cũng không thèm cho hắn sắc mặt tốt.
Hai đứa mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, cuối cùng vẫn là Đoạn Linh Quân lên tiếng trước:
“Ta đưa nàng đi kính trà.”
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com