Phu Quân Ta Cực Kỳ Thích Ghen

Chương 1



Năm ta mười hai tuổi, ta nhập phủ nhà họ Tống, được định sẵn làm vị hôn thê của Tống Dục.

 

Ta theo bá mẫu học tập thi thư lễ nhạc, học xem sổ sách, học gảy bàn tính.

 

Còn Tống Dục thì theo bá phụ chinh chiến nơi biên ải, dốc lòng vì quốc gia.

 

Năm Vĩnh Định thứ ba, đại quân thắng lớn, Tống Dục phong danh lẫy lừng, được tôn xưng là Chiến Thần Tướng quân.

 

Ngày hắn khải hoàn trở về kinh thành, ta theo bá mẫu đi nghênh đón, đặc biệt vận bộ y phục thiên thanh thêu mây mà hắn yêu thích nhất.

 

Thiếu niên cưỡi ngựa ngang qua phố phường, phong tư tuấn dật, ý khí hào sảng, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

 

Trong khoảnh khắc ấy, tựa như khuynh đảo con tim của bao nữ tử kinh thành.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Trái tim ta cũng không kìm được mà lỡ một nhịp.

 

Bảy năm thầm mến, cứ ngỡ cuối cùng cũng có thể đón lấy tia sáng hy vọng.

 

Thế nhưng đêm khuya hôm đó, dưới ánh trăng bàng bạc, Tống Dục đứng nơi tiền viện, bóng lưng cao lớn lạnh lẽo.

 

Hắn quay lưng về phía ta, chậm rãi thốt ra từng chữ, lạnh nhạt vô tình, mà mỗi lời tựa như lưỡi dao, đ.â.m thẳng vào lòng ta:

 

“Lăng Từ Khê, ta không thích nàng. Hôn ước giữa ta và nàng, từ nay hủy bỏ."

 

Ta cắn răng, nước mắt rưng rưng, từng chữ từng chữ ép ra từ cổ họng:

 

"Chàng từng nói, ngày sau khải hoàn trở về, sẽ cưới ta làm thê tử."

 

Hắn khẽ cười, giọng điệu lạnh nhạt như gió đêm:

 

"Chỉ là lời nói đùa thuở thiếu thời, không thể coi là thật."

 

Ta run giọng thì thào, tựa như muốn níu giữ chút tàn tro cuối cùng:

 

"Nhưng ta đã coi là thật..."

 

Chương 1:

 

Tống Dục khựng lại, yết hầu khẽ chuyển động, ánh trăng lạnh phủ tràn khuôn mặt thiếu niên, ánh mắt hắn như lửa, nhưng trong ngọn lửa ấy lại chất chứa ngổn ngang phiền muộn.

 

Hắn lạnh lùng cất tiếng:

 

"Ta đối với nàng vô tình. Nếu cưỡng cầu ở bên nhau, chỉ e quả đắng thì khó ngọt."

 

Quả đắng thì khó ngọt... thật là một câu nói hay.

 

Chỉ vì một lời hứa "cưới ta làm thê", ta đã nguyện lòng chờ đợi suốt bảy năm.

 

Một nữ tử, có được bao nhiêu lần bảy năm trong đời?

 

Nay ta đã hai mươi tuổi.

 

Trong mắt thế nhân, ta đã là một cô nương lớn tuổi.

 

Thế nhưng, nhờ có hôn ước cùng Tống Dục, người đời cũng không tiện lời bàn tán.

 

Giờ đây, Tống Dục lại muốn cùng ta giải trừ hôn ước.

 

"Từ Khê, xin lỗi nàng."

 

Tống Dục cúi đầu, dáng vẻ ấy khác hẳn hình ảnh thiếu niên tướng quân ngày xưa ý khí phong lưu.

 

Hiển nhiên, tâm tư muốn từ hôn này, xuất phát từ tận đáy lòng hắn.

 

Gió khẽ lay cành, hoa hải đường rơi tàn tạ, từng cánh từng cánh chầm chậm rơi xuống đất, lấm lem bùn đất.

 

Ta cắn chặt răng, ra sức nén nước mắt, ngẩng cao đầu, dốc hết dũng khí hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Là ta có chỗ nào không tốt? Vì sao đột nhiên chàng không muốn cưới ta nữa?"

 

Tống Dục ngẩng đầu, cố tình tránh ánh mắt ta, nhìn về cây hải đường giữa viện.

 

Hồi lâu, hắn cất giọng lạnh nhạt:

 

"Ta chỉ xem nàng như tỷ tỷ. Nàng rất tốt, mẫu thân từng nói, nhiều năm nay nàng học xem sổ sách, gảy bàn tính, học thi thư, luyện nữ công, môn nào cũng tinh thông, là một nữ tử thông tuệ, nhã nhặn, lễ nghĩa trên đời hiếm có. Nhưng... thích, lại không giống như vậy. Ta đối với nàng, chỉ có tình cảm như với tỷ tỷ mà thôi."

 

Ánh mắt Tống Dục dừng lại nơi ta, ánh nhìn kiên định, không chút do dự.

 

Ta khẽ thở dài, mím môi, bình thản nói:

 

"Được rồi, lời đã nói rõ, không thể cưỡng cầu. Ngày mai, ta sẽ thỉnh cầu bá phụ bá mẫu, xin giải trừ hôn ước."

 

Dứt lời, ta xoay người vào nhà, không hề ngoái đầu.

 

Sau lưng, Tống Dục ngây ngẩn đứng yên tại chỗ, khẽ gọi:

 

"Từ Khê... tỷ..."

 

"Làm càn!"

 

Tướng quân giận dữ, úp mạnh chén trà lên bàn, nước trà b.ắ.n tung tóe khắp người.

 

Tống Dục quỳ rạp dưới đất, khẩn thiết thưa:

 

"Phụ thân muốn đánh cứ đánh, đều là lỗi ở nhi tử đối với Từ Khê. Nhưng quả thực, nhi tử không có tình cảm với nàng ấy. Nếu cưỡng cầu thành thân, đời này vô cảm, ngày sau làm sao sống yên ổn được..."

 

Ta cũng quỳ xuống, hướng về bá mẫu dập đầu van xin, nước mắt nghẹn nơi khóe mắt, từng lời tha thiết:

 

"Bá mẫu, Từ Khê nguyện ý cùng Tống Dục giải trừ hôn ước. Nếu không có tình cảm, dù có cưỡng cầu, cũng chỉ kết nên quả đắng, Từ Khê không muốn gượng ép.”

 

“Bá mẫu dạy Từ Khê biết thi thư lễ nghĩa, Từ Khê cũng hiểu, nhân duyên đại sự, há có thể cưỡng cầu? Nếu đôi bên nhìn nhau sinh oán hận, ngày tháng làm sao lâu dài? Thà rằng dứt bỏ hôm nay, còn hơn ngày sau thành đôi oan lữ."

 

Bá mẫu cầm khăn tay, lau nước mắt, nhẹ nhàng đỡ ta dậy, giọng nghẹn ngào:

 

"Từ Khê, con là một đứa trẻ tốt... Là Tống gia chúng ta phụ con rồi."

 

Ta lắc đầu, ngẩng nhìn bá mẫu, mím chặt môi, thành khẩn đáp:

 

"Bá mẫu đã dạy con nên người, biết phân rõ thiện ác, Từ Khê cảm kích còn không kịp."

 

Bá phụ cất bước đến gần, tiếng nói trầm ổn, khẽ vỗ vai ta, thở dài:

 

"Từ Khê à, là Tống gia ta có lỗi với con. Thằng nhãi kia không xứng với con. Để bữa khác, bá phụ nhất định tìm cho con một mối hôn sự tốt hơn. Còn Tống Dục, phạt cấm túc một tháng, vào từ đường đóng cửa suy nghĩ hối lỗi."

 

Tống Dục nghe xong, lặng lẽ đứng dậy, không nói nửa lời, cứ thế bước thẳng ra ngoài.

 

Bá phụ vuốt râu thở dài:

 

"Đứa trẻ ngoan... Khổ cho con rồi."

 

Đêm ấy, ta ôm mặt khóc suốt bên bàn đá.

 

Trong tiếng nức nở, trộn lẫn tủi thân, uất ức, lẫn niềm đau khó nói thành lời.

 

Ta không oán trách Tống Dục.

 

Chỉ trách mình.

 

Vì ta yêu hắn. Là một lòng tự nguyện yêu, không thể ép hắn hồi đáp.

 

Gió nhẹ lay động cánh hoa rơi xuống thân ta, dưới ánh trăng sáng vằng vặc, bóng của những cành hoa đan chéo vào nhau.

 

Bất chợt, ta nghe thấy tiếng đá vụn rơi trên đất.

 

Ngẩng đầu, liền thấy một thiếu niên ngồi ngẩn ngơ trên bức tường, mắt tròn xoe nhìn ta.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com