Phu Quân Ta Cực Kỳ Thích Ghen

Chương 2



Ta vẫn gục trên bàn đá, ngẩng mắt lên, giọng mũi nghẹn ngào, khẽ hỏi: "Ngươi là ai...?"

Thiếu niên ngây người giây lát, rồi mới bừng tỉnh: "A?"

Ta sửng sốt, đứng bật dậy, nhìn chằm chằm hắn:

"Đêm khuya xâm nhập tướng phủ, chẳng lẽ ngươi là thích khách?"

Thiếu niên ngẩn ra, kế đó khẽ bật cười:

"Nàng buồn lòng ư?"

Ta không đáp, chỉ trở về ghế đá, chống cằm thẫn thờ:

"Ngươi mau rời đi đi, bị người ta phát hiện, e là sẽ bị coi là thích khách mà bị b.ắ.n thành tổ ong mất."

Thiếu niên cười khẽ, phi thân nhảy xuống, đi tới đối diện với ta rồi ngồi xuống:

"Nhìn nàng ngoan ngoãn thế này, cũng biết doạ người à?"

Ta khẽ cười khổ: "Ngươi không tin ư?"

Ta lập tức há miệng định kêu to, hắn vội vàng đưa tay bịt miệng ta lại.

"Suỵt!"

"Vô lễ!"

Ta hất tay hắn ra, giận dữ giẫm lên chân hắn một cái.

Thiếu niên ôm chân, nhảy cà tưng, kêu lên:

"Nàng thật là... dữ dằn quá..."

"Nhưng... thú vị."

Ta thoáng ngẩn người.

Người này, đầu óc có chút vấn đề chăng?

Ổn định lại tinh thần, ta chậm rãi vòng quanh hắn một vòng.

Thiếu niên cũng phối hợp, khẽ giơ tay để ta đánh giá. Hắn mặc cẩm y hoa lệ, bên hông còn đeo ngọc bội tinh xảo, trông thế nào cũng chẳng giống thích khách.

Huống chi... bộ dạng ngốc nghếch thế kia.

Ta thở dài, ngồi trở lại: "Ngươi là ai? Tới đây làm gì?"

Thiếu niên nghiêng đầu nhìn ta, mỉm cười: "Tâm trạng nàng đã khá hơn rồi chứ?"

Ta mím môi, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

Thực ra, khóc xong rồi, nỗi buồn dường như cũng trôi đi phần nào.

Chỉ là, từ bé tới giờ, ta chưa từng khóc thảm hại đến thế, lại còn để người lạ thấy được, thật là mất mặt.

Thiếu niên khoanh tay tựa vào gốc cây, cười nhàn nhã:

"Ngày khác ắt có cơ hội gặp lại. Ta biết nàng là ai."

Dứt lời, hắn tung người phi qua tường rồi biến mất.

Chỉ để lại một câu bâng quơ: "Vật trên bàn, ta tặng nàng."

Ta cúi đầu nhìn, thấy trên bàn đá đặt một con thỏ nhỏ bằng gỗ, chạm trổ tinh tế, đáng yêu vô cùng.

Lòng ta bất giác dâng lên một tia vui sướng, ôm con thỏ gỗ vào ngực, rảo bước trở vào trong phòng.

Con thỏ gỗ này... hình như ta đã từng thấy ở đâu rồi...

Chỉ là nhất thời không thể nhớ ra.

Ôm lấy con thỏ gỗ, ta trở vào trong phòng.

Hôm sau, vừa sáng sớm, bá mẫu cho người gọi ta tới dùng trà.

Ấm trà trước mặt là minh tiền Long Tĩnh do Hoàng thượng ban thưởng, quý giá tựa ngàn vàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bá mẫu vừa nhấp trà, vừa khẽ thở dài, đôi mắt chăm chú nhìn ta, tựa hồ có điều muốn nói nhưng lại thôi.

Ta hiểu, bá mẫu lo ta canh cánh trong lòng, chẳng dám khuyên giải thẳng thắn.

Ta nhấp một ngụm trà, mỉm cười nói: "Bá mẫu, con không sao."

Khóe môi ta nhẹ nhàng cong lên.

Thực ra, sau một trận khóc đêm qua, tâm trạng ta đã khá hơn nhiều.

Bá mẫu nhíu chặt mày, nắm lấy tay ta, giọng nghẹn ngào:

"Từ Khê à, bá mẫu thật lòng thương con. Bấy nhiêu năm qua, ta vẫn coi con như nữ nhi ruột thịt. Con thông minh, chịu khó, học đâu hiểu đó, khiến lòng ta vô cùng yêu mến."

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y bá mẫu, ngẩng đầu nhìn bà, nhẹ nhàng cười:

"Bá mẫu, không làm được con dâu của người, thì làm con gái có được chăng? Từ Khê xin nhận bá mẫu làm nghĩa mẫu."

Bá mẫu thoáng ngẩn người, rồi chợt nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt long lanh ánh lệ:

"Đứa bé ngoan, bá mẫu vui mừng lắm."

Ta dụi đầu vào lòng bà, khẽ gọi một tiếng: "Mẫu thân..."

Bá mẫu cười dịu dàng đáp lại: "Ừ, con ngoan."

Chuyện ta bị Tống Dục từ hôn, chẳng mấy chốc đã lan khắp ngõ lớn ngõ nhỏ.

Chuyện Tống Dục vì thế mà bị phạt, cũng truyền khắp phố phường.

"Ồ, ai kia? Há chẳng phải là cô nương bị Tống tiểu Tướng quân từ hôn đó sao?"

"Phải đó. Hai mươi tuổi rồi còn gì. Xem ra dung mạo cũng chỉ tầm thường, tính tình cứng nhắc, trách sao tiểu tướng quân chán ghét. Ngài ấy phong tư phóng khoáng như vậy, đương nhiên phải xứng với một giai nhân xuất sắc mới phải."

Ta đặt nhẹ túi thơm trong tay xuống, vốn định nhẫn nhịn cho qua, nhưng những lời kia càng lúc càng lấn lướt, càng lúc càng quá đáng.

Không nhịn được nữa, ta xông thẳng tới, bất chấp lễ nghi, trừng mắt quát:

"Từ hôn thì thế nào? Các ngươi không cầu được, lại tụ họp nói càn. Khuyên các ngươi giữ gìn miệng lưỡi, bằng không đêm dài khó tránh tự mình cắn lưỡi đấy!"

Đám nữ tử kia bị ta doạ đến sững sờ.

Nhau nhau thì thầm:

"Chẳng phải ngươi bảo nàng ta là người ngơ ngác cứng nhắc ư? Miệng lưỡi cũng chẳng vừa đâu."

"Ai mà biết."

Ta bĩu môi, nhướng mày:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

"Thỏ tức giận còn biết cắn người. Lần sau để ta bắt gặp các ngươi lắm mồm sau lưng, ta..."

Ta giơ tay, cong ngón tay lại, nghiến răng: "Ta cắn c.h.ế.t các ngươi!"

Đám người sợ hãi, rối rít giải tán, vừa đi vừa lẩm bẩm:

"Đồ đàn bà điên, xem sau này ai dám cưới."

"Chờ đó, không bao lâu nữa, tuổi già xuống sắc, lúc ấy coi xem còn đắc ý được bao lâu, hứ!"

Người đã tản đi hết, còn lại ta ngồi xổm dưới tường, ôm đầu nghẹn ngào.

Ánh dương chói chang, xuyên thẳng vào mắt, khiến ta càng thêm khó chịu.

Bất chợt, ánh sáng trước mặt bị ai đó che khuất.

Ngẩng đầu nhìn lên, ta bắt gặp ánh mắt quen thuộc – chính là thiếu niên đêm trước.

Hắn vận một bộ cẩm y màu vàng nhạt, hai tay khoanh sau lưng, dáng người cao ráo, khoé môi khẽ nhếch lên cười:

"Vừa rồi... hào sảng lắm, mắng người cũng rất ra dáng."

"Ngươi đều nghe thấy sao?"

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, vành mắt đỏ hoe, giọng lạc đi.

Thiếu niên khẽ gật đầu:

"Bị người khác bắt nạt, đương nhiên phải phản kháng. Nếu không, bọn họ sẽ tưởng nàng là quả hồng mềm, mặc sức giẫm đạp. Nàng làm rất tốt."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com