Phu Quân Ta Cực Kỳ Thích Ghen
Ngoài cửa, bóng người lặng lẽ biến mất.
Bá mẫu cong khóe môi, cười hiền từ, ánh mắt chan chứa yêu thương:
“Giữa nhân thế này, gặp được người khiến mình động lòng đã là khó. Mà cả hai bên đều động lòng, lại càng hiếm có.”
“Nếu đã thích, thì đừng băn khoăn. Tình ý là thứ vô giá, bỏ lỡ rồi, chỉ còn tiếc nuối trọn đời.”
Ngoài viện, vang lên tiếng Tô Sở Sở gọi:
“Tống Dục ca ca…”
Bá mẫu thở dài một tiếng, rồi rời đi.
Sáng hôm sau, ta còn chưa tỉnh hẳn, đã bị Xuân Đào lay dậy.
“Từ Khê tỷ, Từ Khê tỷ!”
Xuân Đào vừa lắc tay ta vừa lắp bắp:
“Không hay rồi, không hay rồi!”
Ta dụi dụi mắt, mơ màng hỏi:
“Chuyện gì?”
Xuân Đào cuống quýt đáp:
“Bên ngoài… có người tới cầu thân!”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta vội vàng mặc quần áo chỉnh tề, hớn hở chạy ra cửa.
Không phải Tạ Cảnh.
Mà là đại công tử nhà họ Lý.
Kẻ này danh tiếng tồi tệ, từng khắc c.h.ế.t ba vị thê tử.
Hiện giờ ở kinh thành, chẳng còn ai nguyện gả cho hắn.
Chỉ có ta – một cô nương từng bị từ hôn, không ai cần, hắn mới dám đánh cược một lần.
Bốn phía, kẻ chỉ trỏ cười cợt:
“Xem kia, tới cầu thân mà ngay cả hồng nhạn cũng không mang theo, thật chẳng ra thể thống gì.”
“Phải đấy, coi thường người ta quá.”
Lý công tử chống nạnh, phồng má tức tối:
“Các ngươi tưởng ta không muốn mang hồng nhạn à? Cả kinh thành, chẳng biết kẻ nào nổi điên, một đêm quét sạch toàn bộ hồng nhạn!”
Vừa dứt lời, đã thấy xa xa xuất hiện một đoàn người.
Dẫn đầu là một thiếu niên, cưỡi tuấn mã, mình vận y phục đỏ tươi rực rỡ.
Một tay hắn nắm dây cương, một tay xách theo… hai con đại nhạn.
Phía sau, đoàn tùy tùng ai nấy đều ôm một con đại nhạn trong tay.
Là Tạ Cảnh.
“Chao ôi, công tử kia tuấn tú quá!”
"Trời ơi, phong tình như vậy, thử hỏi ai mà chẳng mơ ước?"
Mọi người xung quanh không khỏi xuýt xoa tán thưởng.
“Giá như cũng có người bày ra cảnh tượng hoành tráng thế này tới cưới ta, ta nguyện lòng gả ngay lập tức.”
Ta mỉm cười.
Ta là người hạnh phúc nhất.
Bởi vì, ta đã gặp được Tạ Cảnh.
Hắn xuống ngựa, từng bước vững vàng tiến về phía ta.
Dưới ánh mắt ồn ào của bao người, thiếu niên đỏ mặt, nhưng ánh mắt hắn chỉ nhìn thấy một mình ta.
Mà trong mắt ta, cũng chỉ có bóng hình hắn.
“Ta đến cưới nàng, Lăng Từ Khê.”
Mối lương duyên này, chẳng bao lâu đã vang danh khắp kinh thành.
Tạ Cảnh thân là hoàng tử, lại đích thân tới cầu thân một cô nương cô độc như ta.
Hắn cho ta đủ đầy thể diện và tôn trọng.
“Tỷ thực sự muốn gả cho hắn sao?”
Tống Dục cau chặt mày, nhìn ta hỏi.
Ta gật đầu kiên định:
“Ừ, ta gả cho chàng ấy thôi.”
Tống Dục lùi lại một bước, sắc mặt tràn đầy thất vọng:
“Một khi bước chân vào cửa cung, thì chẳng còn đường quay đầu đâu.”
“Dẫu Tạ Cảnh nguyện cưới tỷ, hoàng hậu cũng chưa chắc thuận lòng.”
Hắn nén giận, lớn tiếng nói.
Ta đứng dậy, thẳng thắn nhìn hắn:
“Chỉ vì thân thế ta bần hàn, không nơi nương tựa, thì không xứng với Tạ Cảnh ư? Từ đầu tới cuối, ngươi chưa từng coi trọng ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Ngươi chán ghét ta cổ hủ cứng nhắc, ta tự biết. Thế nhưng hôm nay, cho dù có gian nan khổ cực thế nào, ta cũng nguyện gả cho chàng ấy.”
“Ta – Lăng Từ Khê – đời này chỉ yêu một mình Tạ Cảnh!”
Từng lời từng chữ, rắn rỏi hữu lực, vang dội như tiếng đá nện xuống đất.
Đây là lần đầu tiên, ta nổi giận trước mặt Tống Dục.
Rõ ràng, hắn không ngờ ta sẽ phản ứng quyết liệt đến thế.
Hắn đứng lặng hồi lâu, bàn tay siết chặt góc áo, trong tay còn nắm khối bánh sữa mềm.
“Ta… thua rồi.”
Hắn khàn khàn thốt ra, rồi buông tiếng thở dài, lảo đảo rời khỏi phòng, bóng lưng lẻ loi, đơn độc.
Ba ngày sau, biên quan truyền đến tin gấp:
Quân địch xâm lấn.
Tống Dục theo bá phụ lên đường chinh chiến.
Trước lúc xuất chinh, bá mẫu khóc đến thương tâm đứt ruột.
Vừa mới đoàn tụ chưa lâu, nay lại biệt ly.
Nỗi đau tách da xé thịt ấy, ai thấu được?
Khi ánh ban mai đầu tiên rọi khắp đất trời, Tống Dục cưỡi ngựa quay đầu nhìn lại.
Ánh mắt hắn dừng lại nơi ta.
“Chúc tỷ hạnh phúc.”
Ta gật đầu.
Chuyến này ly biệt, chẳng biết ngày nào mới gặp lại.
Muôn ngàn lời, chỉ còn đọng lại một câu:
“Bảo trọng.”
Mấy ngày liền, ta không gặp được Tạ Cảnh.
Trong lòng dấy lên nỗi nhớ nhung.
Ta lại ghé Phúc Dưỡng Viện.
Đoàn Đoàn dùng đôi bàn tay mềm mại áp lên má ta:
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ sắp thành thân với ca ca rồi sao?”
Ta cười gật đầu:
“Đúng vậy.”
Đoàn Đoàn hí hửng, nhào vào lòng ta, đôi mắt long lanh chớp chớp:
“Đoàn Đoàn muốn làm người đầu tiên ăn kẹo hỷ!”
Ta khẽ cười, nhéo mũi nó:
“Tỷ tỷ hứa với Đoàn Đoàn.”
“Nhất ngôn cửu đỉnh!”
“Nhất ngôn cửu đỉnh!”
Đoàn Đoàn giơ ngón tay cái, giọng non nớt vang lên:
“Đóng dấu!”
Ra khỏi Phúc Dưỡng Viện, lòng ta vẫn nôn nao bất ổn.
Tạ Cảnh – bình thường một ngày không đến ba lượt là chẳng chịu yên – mấy hôm nay lại bặt vô âm tín.
Ta… bắt đầu nhớ hắn rồi.
Mấy ngày sau, kinh thành bỗng chốc nổi cơn biến động.
Biên quan thất thủ.
Tống lão tướng quân chiến tử nơi sa trường.
Tống Dục ngã xuống vực sâu, sống c.h.ế.t chưa rõ.
Bá mẫu nghe tin, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Bên ngoài phố phường, thương nhân đóng cửa, người đi đường vội vã.
Không khí nặng nề, căng như dây đàn.
Nửa đêm.
Ngoài cửa vang lên tiếng đập mạnh “cốc, cốc, cốc.”
Ta mở cửa.
Là Tạ Cảnh.
Sắc mặt hắn tái nhợt, thần sắc bi thương đến tận cùng:
“Từ Khê, kinh thành sắp đổi trời rồi.”
“Các người mau rời khỏi đây, ra ngoại thành tìm chỗ lánh nạn. Đêm nay ta sẽ tìm cách đưa nàng và mọi người xuất thành.”
Ta siết c.h.ặ.t t.a.y hắn, khẩn thiết hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com