Phu Quân Ta Cực Kỳ Thích Ghen

Chương 9



Tạ Cảnh cắn răng, chua xót đáp:

“Đại ca ta g.i.ế.c thái tử, chuẩn bị tạo phản.”

“Giờ kinh thành nguy hiểm vô cùng, các người nhất định phải đi ngay.”

Thu xếp hành lý xong, Tạ Cảnh đích thân tiễn chúng ta lên xe ngựa.

“Đi mau!”

Tạ Cảnh gấp gáp giục giã.

Ta kéo tay bá mẫu, ngước nhìn bầu trời đêm đen kịt, lòng như bị ngàn cây kim xuyên thấu.

Ta cầm tay bá mẫu, dặn dò:

“Bá mẫu, con tin rằng Tống Dục nhất định còn sống. Người cứ tới ngoại thành trước.”

Ta tung mình nhảy khỏi xe.

“Từ Khê”

Bá mẫu ngấn lệ, lo lắng hỏi:

“Con định đi đâu?”

Ta mím môi, giọng chắc nịch:

“Hiện giờ con chưa thể đi.”

Bá mẫu gật đầu, nước mắt rưng rưng:

“Con nhất định phải bảo trọng!”

Ta thừa lúc trời tối, lén trở lại Phúc Dưỡng Viện.

Hóa ra, Tạ Cảnh đã sớm sắp xếp cho đám trẻ con rời đi từng nhóm nhỏ.

Một nửa đã an toàn ra khỏi thành.

Trong viện chỉ còn lại mười mấy đứa trẻ.

Đoàn Đoàn run rẩy kéo lấy tay ta, nước mắt lưng tròng:

“Tỷ tỷ, Đoàn Đoàn sợ… sợ lắm…”

Ta ôm chặt lấy nó, nhẹ giọng an ủi:

“Đừng sợ, có tỷ tỷ ở đây, tỷ tỷ sẽ bảo vệ mọi người.”

Hiện tại, việc cấp bách nhất chính là tìm cách đưa bọn trẻ ra khỏi thành an toàn.

Trời mỗi lúc một khuya.

Ta khóa kỹ cổng viện, ngồi dưới hiên, trằn trọc mãi không thể chợp mắt.

Gió đêm thấm lạnh, len lỏi qua từng lớp áo mỏng.

Ta ngẩng đầu, chợt trông thấy trên tường có một bóng đen.

Khoảnh khắc đối diện ánh mắt ấy, ta liền nhận ra – là Tống Dục.

Nước mắt ta lập tức trào ra, vui mừng đến phát khóc.

Tống Dục vận một thân hắc y, sắc mặt lạnh lùng.

“Thật tốt…tỷ vẫn còn sống.”

Tống Dục khẽ cong khóe môi, ánh mắt sâu thẳm, tựa hồ có điều muốn nói nhưng lại thôi.

Hắn lấy từ trong n.g.ự.c ra một tấm bùa hộ thân, đưa cho ta.

“Vì sao tỷ còn chưa xuất thành?”

Hiển nhiên trước đó, Tống Dục đã gặp qua bá mẫu.

Ta khẽ lắc đầu, liếc nhìn vào trong viện.

Ta… chưa thể rời đi.

Tống Dục nhìn ra được tâm tư của ta, chỉ nhẹ thở dài.

Hắn ngồi xuống ghế đá, toàn thân phủ dưới ánh trăng nhàn nhạt, bóng dáng anh tuấn, lạnh lùng mà trầm tĩnh.

Một lúc lâu sau, Tống Dục nhíu mày, chậm rãi căn dặn:

“Giờ thế cục vô cùng hung hiểm. Đại hoàng tử đã vây chặt hoàng cung, Hoàng thượng và quần thần đều bị khống chế.”

“Nói tóm lại, phải mau chóng đưa bọn trẻ rời thành, tỷ cũng phải đi cùng. Nếu ở lại đây, nguy hiểm khôn cùng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đôi mắt đen như mực của hắn chăm chú nhìn ta.

Ta do dự, rồi hỏi:

“Ngươi có gặp Tạ Cảnh không? Giờ chàng ấy thế nào?”

Tống Dục thoáng lúng túng, lảng tránh ánh mắt ta:

“Hắn… hiện tại bình an. Bảo tỷ đừng lo cho hắn.”

Nói rồi, hắn đưa tay gãi gãi tai – một thói quen mỗi khi nói dối.

Ta lập tức nhận ra – hắn đang giấu ta chuyện gì đó.

Ánh trăng lạnh lẽo như nước, chiếu rọi khắp viện vắng, lòng ta bỗng chốc lạnh tanh.

Dưới sự truy hỏi gắt gao của ta, Tống Dục cuối cùng cũng hé ra sự thật.

Tạ Cảnh bị đại hoàng tử giam giữ tại Thận Hình Ty.

Thái tử đã chết, mà Tạ Cảnh lại là hoàng tử được Hoàng thượng yêu quý nhất.

Chính bởi vì vậy, hắn trở thành mối họa lớn nhất trong mắt đại hoàng tử.

Ta không thể xông vào Thận Hình Ty.

Cũng chẳng thể liên hệ trực tiếp với Tạ Cảnh.

Tống Dục dặn ta:

“Nếu có thể, hãy thả một con diều ở ô cửa sổ phía đông. Biết đâu… hắn có thể thấy được.”

Viện binh còn mấy ngày nữa mới đến.

Tạ Cảnh, chàng nhất định phải sống.

Ngày ngày, ta thả diều, trên mặt diều vẽ hình thỏ nhỏ.

Chờ đợi, kiên trì tới lúc viện binh tiến vào thành.

Khi viện binh tiến vào, kịp thời cứu vãn được thế cục.

Ta xông thẳng vào Thận Hình Ty.

Trong thủy lao tối tăm ẩm thấp, ánh sáng mờ mịt.

Ta nhìn thấy Tạ Cảnh.

Hắn bị khóa bằng xích sắt, tóc tai bù xù, toàn thân chi chít vết thương.

Ta lao tới, ôm chặt lấy hắn, nghẹn ngào bật khóc:

“Tạ Cảnh, Tạ Cảnh, chàng không được chết! Chàng đã hứa cưới ta rồi, không được thất hứa!”

Trong thủy lao, tiếng nước tí tách rơi xuống, hòa lẫn với tiếng ta khóc nức nở.

Khi tia sáng đầu tiên chiếu rọi vào, thiếu niên chậm rãi mở mắt.

Hắn gắng gượng thân thể suy nhược, cong môi mỉm cười, khẽ dụi đầu vào bờ vai ta, giọng yếu ớt nhưng dịu dàng tha thiết:

“Tiểu Khê…ta còn chưa cưới được nàng… sao ta nỡ chết…”

Ánh mắt thiếu niên trong thủy lao tuy yếu ớt, nhưng nóng rực như ánh dương, khiến tim ta như rơi mất mấy nhịp.

Viện binh đến kịp thời.

Âm mưu tạo phản của đại hoàng tử vốn đã đầy sơ hở, chỉ một đòn đã tan tành.

Hoàng thượng thuận lợi được cứu ra.

Tống Dục nhờ công lao hộ giá, được phong làm Hộ quốc đại tướng quân.

Song, Hoàng thượng thân thể suy yếu, tuổi già sức cạn, có ý định nhường ngôi cho Tạ Cảnh.

Thế nhưng Tạ Cảnh suốt ngày chỉ quấn lấy ta, nửa bước không rời.

Khiến Hoàng thượng vừa bực mình vừa buồn cười.

Nhưng ông vẫn thương xót đứa con trai út này.

Năm ấy, khi còn nhỏ, trong một lần gặp nạn lưu dân, Tạ Cảnh mới bốn tuổi đã lạc mất.

Tiên hoàng hậu vì lo lắng quá độ mà ngã bệnh, cuối cùng uất ức mà qua đời.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Đứa con trai này cũng trở thành nỗi day dứt lớn nhất trong lòng Hoàng thượng.

May thay, sau này tìm được Tạ Cảnh trở về.

Chỉ là hắn đã từng mắc một trận trọng bệnh, trí nhớ hỗn loạn, quên mất nhiều chuyện.

Chỉ duy nhất vẫn ôm chặt trong tay một con thỏ gỗ nhỏ, nhất quyết không buông.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com