Phu Quân Trà Xanh

Chương 1



Đêm tân hôn, thứ muội tự tiến cử lên giường, muốn làm thiếp của phu quân ta.

 

Ta chẳng hề hoảng hốt chút nào, ngược lại, phu quân mà ta ngàn chọn vạn tuyển lại luống cuống.

 

Hắn một cước đá văng thứ muội ra xa: “Chỉ với ngươi? Ngay cả chó cũng không thèm!”

 

Nhìn thấy ta, hắn lập tức nước mắt lưng tròng: “Nương tử, ta sợ quá...”

 

1

 

Ta có thể đoán được Tô Oánh sẽ làm gì.

 

Bởi vì kiếp trước, cũng chính vào đêm tân hôn của ta, nàng ta mặc một bộ váy đỏ mỏng manh, đôi mắt đẫm lệ mơ mơ màng màng chặn đường Tiêu Duẫn đang trên đường đi về phòng tân hôn, bắt đầu tự tiến cử mình lên giường.

 

“Ta biết làm vậy là không đúng nhưng trong lòng ta ngưỡng mộ Điện hạ. Chỉ cần được ở bên cạnh Điện hạ, dù chỉ làm thiếp, ta cũng cam lòng.”

 

Cũng không phải nàng ta yêu thương Tiêu Duẫn, chẳng qua chỉ là thích giành lấy những thứ thuộc về ta mà thôi.

 

Ở kiếp trước, Tiêu Duẫn không cưỡng lại được cám dỗ, ngay trong đêm tân hôn đã dây dưa cùng nàng ta.

 

Về sau, hắn thậm chí còn muốn hưu ta, lập nàng ta làm chính phi.

 

Sống lại một đời, cho dù ta đã cố tình né tránh nàng ta mà chọn gả cho một người khác, nàng ta vẫn giở lại chiêu cũ, muốn bò lên giường Tiêu Thuấn.

 

Lúc nàng ta chặn đường Tiêu Thuấn, ta đứng ngay sau hòn giả sơn cách đó không xa.

 

Ta nhìn thấy nàng ta tiến thêm một bước đến gần Tiêu Thuấn, đôi mắt ngấn lệ nhìn Tiêu Thuấn nói:

 

“Ta không cầu danh phận, cho dù chỉ là thiếp, dù chỉ làm hạ nhân hầu hạ ngài, ta cũng nguyện ý...”

 

Phải thừa nhận rằng dung mạo nàng ta quả thực rất xinh đẹp, xét về nhan sắc, đúng là người xuất sắc nhất trong Tô gia.

 

Nhất là bộ dạng điềm đạm đáng thương này, hầu như chẳng có nam nhân bình thường nào không xiêu lòng.

 

Nhưng Tiêu Thuấn làm sao có thể là nam nhân bình thường được?

 

Hắn chính là người mà ta đã ngàn chọn vạn tuyển, là nam nhân duy nhất trong Đại Lương này không thể bị mỹ nhân kế mê hoặc!

 

2

Tiêu Thuấn la con trai thứ sáu của đương kim Thánh thượng.

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Cũng là vị Hoàng tử duy nhất được phong Thân vương cho đến hiện tại.

 

Dân gian đồn rằng hắn hỉ nộ vô thường, tàn bạo khát máu, dung mạo như La Sát, không gần nữ sắc.

 

Thậm chí đã từng có một cung nữ bò lên giường nhỏ của hắn, bị hắn đích thân đánh đến tàn phế.

 

Đương nhiên những lời đồn trong dân gian không đáng tin lắm.

 

Nhưng tất cả đại thần trong triều đình đều sợ hãi, không ai dám đem con gái mình gả cho hắn.

 

Còn ta thì khác. Ta là người duy nhất nghĩ trăm phương ngàn kế để gả cho hắn.

 

Không vì điều gì khác, chỉ vì một câu “đánh cung nữ đến tàn phế”.

 

Khi Tô Oánh một lần nữa tỏ bày tâm ý với Tiêu Thuấn, ta vẫn trốn sau hòn giả sơn, vừa ăn hạt dưa vừa hạ thấp giọng hỏi Thúy Bình đang ở phía sau:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Ngươi nói xem, Tô Oánh đối đầu với Tiêu Thuấn, cuối cùng người nào thắng?”

 

Ta đơn giản chỉ muốn xem kịch vui.

 

Loại kịch không cần tiền này không phải lúc nào cũng có cơ hội được thưởng thức.

 

Thúy Bình không trả lời, chỉ lặng lẽ nhét thêm một nắm hạt dưa vào trong tay ta, rồi nhỏ giọng phàn nàn: “Dù sao cũng là cô gia, người đúng là có tấm lòng rộng rãi.”

 

Cái gì mà tấm lòng rộng rãi chứ?

 

Nếu Tô Oánh bị Tiêu Thuấn làm cho bẽ mặt, tất nhiên là chuyện vui.

 

Nếu nàng ta thành công thì ta đành hy sinh bản thân một chút, làm kẻ chia rẽ đôi uyên ương một lần vậy.

 

Ta đã đứng ở đây rồi, chẳng lẽ còn có thể ngu xuẩn giống như kiếp trước, đến ngày hôm sau khi mọi chuyện đã rồi, vẫn còn vì danh dự của Tô gia mà cầu xin cho Tô Oánh một danh phận trắc phi sao?

 

Đương nhiên, ta không ngu ngốc đến mức đó, cũng tin tưởng vào mắt nhìn người của mình.

 

Thế là, ta lại hạ thấp giọng nói: “Chúng ta cược hai lượng bạc, ta cược Tiêu Thuấn sẽ không mắc bẫy.”

 

3

 

Thúy Bình rõ ràng là kẻ không có chút thú vị nào, chẳng thèm đánh cược với ta.

 

Nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc ta tự đánh cược với bản thân.

 

Ta đã quyết định rồi, nếu như Tô Oánh vẫn có thể đạt được mục đích giống như kiếp trước, ngày mai ta sẽ không nói hai lời, lập tức thỉnh chỉ hòa ly, trực tiếp nhường lại vị trí chính phi cho nàng ta, tìm một nơi an dưỡng tuổi già, sống nốt quãng đời còn lại.

 

Còn nếu như Tiêu Thuấn có thể cưỡng lại cám dỗ, vậy ta đành miễn cưỡng tính toán sòng phẳng những uất ức mình đã phải chịu ở kiếp trước.

 

Nghĩ như vậy, ta lại có chút hăng hái, ánh mắt nhìn chằm chằm dõi theo hai người bên hồ.

 

Không thể không thừa nhận, những lời đồn đại quả thực có phần sai lệch, dung mạo Tiêu Thuấn thực sự rất đẹp.

 

Có lẽ nhờ thừa hưởng huyết thống Tây Vực từ mẫu phi, đường nét khuôn mặt hắn sắc sảo hơn nhiều so với nam nhân Đại Lương.

 

Khoác trên mình bộ hỷ phục đỏ chót, dưới ánh trăng mờ ảo, hắn giống như tiên nhân hạ phàm. 

 

Khoảng cách quá xa nên ta không nhìn rõ biểu cảm của hắn.

 

Chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Tô Oánh.

 

Còn Tô Oánh thì tỏ vẻ đầy vui sướng, ngoài miệng liên tục thổ lộ tình cảm sâu đậm, từ từ tiến sát vào hắn.

 

Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, gần như sắp dính vào nhau rồi.

 

Phía sau, Thúy Bình không nhịn được nhỏ giọng nhắc nhở: “Tiểu thư, người sắp thua rồi.”

 

Nhưng ta không gấp chút nào, còn quay lại giơ tay với nàng ấy.

 

“Vội gì chứ? Không phải vẫn còn một chút khoảng cách sao? Còn chưa hôn tới mà.”

 

Lời ta vừa dứt, đột nhiên nghe thấy một tiếng “bõm” vang lên.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com