Phu Quân Trà Xanh

Chương 2



Ngay sau đó là một tiếng thét thảm thiết kinh thiên động địa: “Ma aaaa!”

 

Nhìn Tiêu Thuấn trên nhảy dưới tránh khắp hậu viện, cùng Tô Oánh đang khổ sở vùng vẫy trong hồ nước, ta sững sờ, quay sang hỏi Thúy Bình:

 

“Ta đã bỏ lỡ chuyện gì vậy?”

 

Thúy Bình mặt không cảm xúc: “À, người bỏ lỡ carnh hay cô gia đạp nhị tiểu thư rơi xuống hồ rồi.”

 

4

Tiếng hét của Tiêu Thuấn rất lớn, chẳng mấy chốc đã thu hút một đám gia nhân chạy tới. 

 

Người càng đông, chỗ nhỏ như cái bàn tay của ta căn bản không thể giấu nổi ai.

 

Ngay cả Tiêu Thuấn cũng nhìn thấy ta, lập tức cuống cuồng chạy lại.

 

Hắn giống như nhìn thấy cứu tinh, ôm chặt lấy cổ ta rồi bắt đầu gào lên:

 

“Mau mau mau! Có ma! Một ma nữ có dung mạo giống hệt nàng!”

 

Ta: “...”

 

Cảm giác hình như không giống với những gì ta tưởng tượng?

 

Ta bị hắn siết chặt đến mức không thể thở nổi, phải vỗ vỗ vào tay hắn, vất vả lắm hắn mới hiểu được ý mà buông cổ ta ra.

 

Nhưng dù có buông ra, hắn vẫn nắm chặt lấy cánh tay ta, không dám buông.

 

Có lẽ hắn bị dọa sợ thật, bờ môi trắng bệch, đáng thương lắp bắp: “Ta sợ lắm...”

 

Ta: “...”

 

Cảm giác này lại càng không giống với hình tượng Tiêu Thuấn trong tưởng tượng của ta chút nào.

 

Bộ dạng co ro đáng thương này quả thực giống hệt con Đại Hoàng mà ta nuôi hồi nhỏ, cứ bị dọa sợ là lập tức chui vào trốn ở bên chân ta.

 

Ta không nhịn được, vươn tay ra, xoa đầu hắn, an ủi: “Yên tâm, yên tâm, không phải ma, là thứ muội của ta thôi.”

 

Vẫn là Thúy Bình ghé sát lại thấp giọng nhắc nhở, ta mới bừng tỉnh.

 

Ta hiểu ra rồi nhưng Tiêu Thuấn thì vẫn chưa.

 

Hắn chỉ đắm chìm trong câu nói kia của ta, sau đó hỏi lại ta: “Thứ muội của nàng sao?”

 

Khi nói câu đó, đôi mắt hắn hơi trừng, đôi lông mày đẹp đẽ nhíu chặt lại.

 

Khiến ta không nhịn được mà thầm cảm thán trong lòng, nếu như không phải vì những lời đồn đại kia, thì có lẽ hắn chính là hình mẫu lang quân lý tưởng trong mộng của các tiểu thư quý tộc kinh thành.

 

Chỉ tiếc là hắn rất già mồm.

 

Quả nhiên, ngay sau khi ta vừa cảm thán xong, hắn lập tức không phụ sự mong đợi của ta, chỉ tay vào Tô Oánh trong hồ nước, lớn tiếng mắng:

 

“Con mẹ nó! Nửa đêm giả thần giả quỷ, chán sống rồi phải không?”

 

Mắng xong, hắn lại quay sang, ánh mắt đáng thương nhìn ta, hỏi: “Có phải đầu óc nàng ta có vấn đề rồi không?”

 

5

 

Nhìn đám hạ nhân trong vương phủ mặt không biến sắc như đã quá quen với chuyện này, cuối cùng ta cũng hiểu những lời đồn đại về Tiêu Thuấn bắt nguồn từ đâu.

 

Chỉ trong chớp mắt ta còn đang kinh ngạc, đám hạ nhân đã nhanh chóng kéo Tô Oánh từ dưới nước lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Quản gia của vương phủ thậm chí còn tốt bụng sai người mang tới một tấm chăn đắp cho nàng ta.

 

Tiêu Thuấn có vẻ tức giận đến cực điểm, còn đang kêu gào đòi g.i.ế.c Tô Oánh.

 

Vẫn là quản gia đứng ra khuyên nhủ: “Vương gia, hôm nay là ngày đại hỷ của ngài và Vương phi, không nên thấy máu.”

 

Câu nói này như giống như một đạo định thân chú đối với Tiêu Thuấn, khiến hắn lập tức cứng người lại, thậm chí còn nghẹn nửa câu chửi trong cổ họng, đờ đẫn quay đầu hỏi ta: “Thật sao?”

 

Ta gật đầu: “Có lẽ vậy.”

 

Hắn lập tức xì hơi, vẻ mặt vừa tủi thân vừa bực bội.

 

Mãi một lúc sau hắn mới cau mày, mất kiên nhẫn phất tay: “Mau lôi cái thứ chướng mắt này đi.”

 

Cái thứ chướng mắt?

 

Ta liếc mắt nhìn Tô Oánh đang cuộn mình trong tấm chăn.

 

Phải, miêu tả này quả thật rất chính xác, đúng là chướng mắt thật.

 

6

Ta đương nhiên không bảo người đưa Tô Oánh trở về, mà sai người đến Tô phủ gọi người đến đón.

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Giữa đêm khuya, một nữ tử chưa xuất giá, quần áo không chỉnh tề, lại ngồi xe ngựa của phủ Vũ vương trở về Tô phủ, ngày mai không biết sẽ bị đồn đại thành dạng gì.

 

Biết đâu trắng đen đảo lộn, cuối cùng còn thành ra giúp Tô Oánh đạt được mong muốn.

 

Khi Tô Thừa Vận và Thích Thị đến nơi, Tô Oánh vẫn còn đang khóc.

 

Chỉ là đổi chỗ khóc từ hậu viện sang tiền sảnh mà thôi.

 

Cũng giống Tô Oánh, Thích Thị còn chưa bước vào cửa, từ xa nhìn thấy Tô Oánh quỳ gối dưới đất từ xa đã bắt đầu lau nước mắt.

 

Ngược lại, Tô Thừa Vận vẫn giữ được dáng vẻ bình tĩnh, chỉ liếc nhìn Tô Oánh một cái, không hỏi nàng ta mà cau mày hỏi ta:

 

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

 

Ta còn chưa mở miệng, Tô Oánh đã lên tiếng trước.

 

Nàng ta giật giật ống tay áo của Tô Thừa Vận, giọng nhẹ nhàng yếu ớt: “Tất cả là lỗi của con, không trách Vương gia, phụ thân, người đừng hỏi nữa, chúng ta về nhà được không?”

 

Nàng ta nói xong, còn rưng rưng nước mắt mơ màng liếc nhìn Tiêu Thuấn một cái, sau đó lập tức dời tầm mắt đi.

 

Chẳng khác nào một nữ tử đáng thương bị người ta làm nhục nhưng vẫn còn muốn giữ thể diện cho đối phương.

 

Nhìn bộ dạng nàng ta như vậy, Thích thị sao có thể chịu được?

 

Bà ta cũng rất khôn ngoan, không dám chất vấn Tiêu Thuấn, mà chỉ sụt sùi nước mắt, quay sang trách móc ta:

 

“Tô Giáng, con thân là tỷ tỷ của Oánh Nhi, sao có thể dung túng cho phu quân mình ức h.i.ế.p muội muội ruột được chứ?”

 

Tính khí của Tiêu Thuấn nóng nảy, không thể nhẫn nhịn được, đập mạnh xuống bàn, lớn tiếng chửi bới om sòm.

 

Ta vỗ vỗ vào vai hắn mấy cái, vất vả lắm mới khuyên can hắn dừng lại.

 

Còn Tô Oánh, có lẽ không biết ta đã tận mắt chứng kiến toàn bộ mọi chuyện từ sau hòn giả sơn, vẫn tiếp tục diễn theo lời của Thích Thị.

 

“Mẫu thân, người đừng nói nữa, đều là lỗi của con...”

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com