Phu Quân Trà Xanh

Chương 4



Sắc mặt Tô Thừa Vận và Thích Thị trở nên vô cùng đặc sắc, lúc đỏ lúc trắng.

 

Tô Oánh thì sững người, toàn thân cứng đờ tại chỗ.

 

Dường như đến tận lúc này, nàng ta mới nhận ra rằng Tiêu Thuấn không giống những nam nhân trước kia từng tâng bốc, thèm khát nàng ta.

 

Không phải chỉ cần nàng ta,mỉm cười vài cái, ngoắc tay một chút là có thể sai khiến được.

 

Nhìn dáng vẻ nàng ta lúc này, có lẽ Tô Thừa Vận và Thích Thị cũng đã hiểu ra rốt cuộc chuyện là thế nào rồi.

 

Vừa nãy bọn họ còn khí thế hung hăng ép buộc ta phải cho một lời giải thích, vậy mà bây giờ ai nấy đều như hồ lô bị nút chặt miệng.

 

Thích Thị và Tô Oánh, một người thì khóc lóc nức nở, một người cúi đầu rơi nước mắt.

 

Chỉ có Tô Thừa Vận, sau một hồi im lặng, đột nhiên dịu giọng lại, quay sang Tiêu Thuấn nói: “Hôm nay mặc dù là tiểu nữ lỗ mãng nhưng nàng ta rơi xuống nước trong phủ của Vương gia, lại bị người ta nhìn thấy thân thể. Dù thế nào, Vương gia cũng nên cho một lời giải thích chứ?”

 

Ồ, đây là đang ép Tiêu Thuấn phải chịu trách nhiệm sao?

 

Gặp tình huống thế này, nếu là người bình thường, chỉ cần Tiêu Thuấn cắn c.h.ế.t không nhận, vì danh tiếng của Tô Oánh, Tô Thừa Vận cũng sẽ không dám làm lớn chuyện ra ngoài, càng không thể ép buộc được Tiêu Thuấn.

 

Nhưng rõ ràng Tiêu Thuấn không phải người bình thường.

 

Chỉ thấy hắn nhíu mày nhìn Tô Thừa Vận một cái, đột nhiên đứng dậy bước qua, không đợi mọi người kịp phản ứng, “soạt” một tiếng, đã kéo toạc áo ngoài của Tô Thừa Vận.

 

Động tác nhanh gọn, không chút chần chừ.

 

Đến khi mọi người bàng hoàng nhận ra, Tô Thừa Vận đã lộ ra nửa phần n.g.ự.c trắng bóng.

 

Trong phòng vang lên một trận kinh hô, chỉ có Tiêu Thuấn vô tội nhún vai.

 

“Ta cũng đã nhìn thấy ngươi rồi, hay là... ngươi cũng làm thiếp cho ta luôn nhé?”

 

9

 

Tô Thừa Vận tức giận đến phát điên, chỉ tay vào mũi Tiêu Thuấn, muốn mắng nhưng lại không dám.

 

Chỉ có thể chỉ vào người ta, nghiến răng nghiến lợi đe dọa không được để chuyện hôm nay truyền ra ngoài, làm hỏng danh tiếng của Tô Oánh. 

 

Sau đó vội vàng kéo Thích Thị và Tô Oánh rời đi.

 

Tô Thừa Vận sống đến từng này tuổi, chắc chưa từng phải chịu thiệt thòi như vậy. 

 

Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt tức đến ngây người của ông ta khi nãy, tâm trạng ta liền trở nên sảng khoái lạ thường.

 

Không kìm được, ta lại vươn tay xoa đầu Tiêu Thuấn, khen một câu: “Làm tốt lắm.”

 

Vừa rồi khi hắn xé áo Tô Thừa Vận, rõ ràng là mặt không đổi sắc, vậy mà giờ phút này dường như mới kịp phản ứng, gương mặt dần đỏ ửng lên.

 

Đôi mắt hắn ươn ướt nhìn ta chằm chằm, mặt mũi đầy vẻ mong chờ hỏi: “Ta thật sự làm tốt sao?”

 

Biểu cảm kia chỉ thiếu nước viết mấy chữ “Khen ta nữa đi” lên trên mặt.

 

Trong lòng ta hơi ngứa ngáy, nhìn người đại nam nhân cao hơn mình một cái đầu này, lại thấy có chút đáng yêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Thế là không kìm lòng được mà gật đầu: “Ừ, làm tốt lắm.”

 

Nghe vậy, đôi mắt hắn đột nhiên sáng rực lên.

 

Không biết suy nghĩ của hắn nhảy cóc kiểu gì, lại đột nhiên bước lên một bước, nắm lấy tay ta, cẩn thận ôm trong lòng bàn tay.

 

“Yên tâm, bọn họ không tốt với nàng, ta sẽ đối tốt với nàng! Sau này cứ xem nơi này như nhà mình, muốn gì cứ việc nói với ta!”

 

Nhìn dáng vẻ trịnh trọng nghiêm túc của hắn, không có chút nào giống đang đùa cợt, trái tim ta bỗng chốc lỡ nhịp hai cái.

 

Quả nhiên, lời đồn lừa ta rồi.

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

10

 

Tiêu Thuấn quả nhiên nói được làm được, chưa đầy nửa tháng đã mang về một đống đồ chất đầy trong phòng ta.

 

Nào là vàng bạc châu báu, vải vóc gấm lụa, chỉ cần là thứ hắn thấy vừa mắt, đều bị nhét hết vào trong phòng ta.

 

Chỉ có điều con mắt thẩm mỹ của hắn đúng là không ra gì.

 

Những món trang sức lấp lánh kia vừa lòe loẹt vừa chẳng thực dụng chút nào.

 

Còn có đống vải vóc xanh đỏ loè loẹt kia nữa, chỉ cần nhìn một chút thôi cũng đã cảm thấy chói mắt.

 

Ta phải khuyên nhủ mãi mới khiến hắn chịu dừng lại việc mua thêm đồ đến.

 

Không biết có phải ta bị ảo giác hay không nhưng ta luôn cảm thấy, từ sau ngày đại hôn, Tiêu Thuấn đối với ta nhiệt tình một cách kỳ lạ.

 

Như thể chúng ta đã quen biết nhau từ rất lâu rồi.

 

Nhưng ta vô cùng chắc chắn, cho dù là kiếp trước hay là ở kiếp này, chúng ta ngoài vài lần gặp mặt thoáng qua trong yến tiệc, hầu như không có bất kỳ giao tình gì.

 

Ta bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ sau khi ta trọng sinh, đã đánh mất một phần ký ức nào đó rồi sao?

 

Còn chưa nghĩ ra manh mối thì ngoài phố đã bắt đầu lan truyền một lời đồn.

 

Đương nhiên, chuyện truyền đi không phải việc Tô Oánh tự mình bò lên giường mà là tin tức ta kiêu căng ngang ngược, ngày đại hôn lại đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với Tô Thừa Vận.

 

Tô Oánh có rất nhiều bằng hữu khuê mật, đều là thiên kim nhà bạn đồng liêu của Tô Thừa Vận ở trong triều.

 

Không ngoài dự đoán, chưa tới mấy ngày, ta đã nhận được lệnh khiển trách và cấm túc từ trong cung.

 

Ta thì chẳng sao, không hề cảm thấy đáng để bận tâm.

 

Ngược lại, Tiêu Thuấn cả người tức giận giống như sắp phát điên, chạy tới chạy lui trong cung không biết bao nhiêu lần.

 

Nghe nói, hắn ở trước ngự tiền khóc lóc om sòm còn giở trò bỡn cợt, Hoàng thượng bị hắn làm phiền tới đau đầu, cuối cùng không còn cách nào khác, đành phải hủy bỏ lệnh cấm túc của ta.

 

Ta rất bất ngờ, rốt cuộc cũng không nhịn được, chặn hắn lại ngay trên bàn ăn hỏi: “Có phải trước đây chúng ta đã từng gặp nhau không?”

 

Câu hỏi này không hề khó trả lời.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com