Vì để cho người khác hiểu lầm, từ trước đến nay nàng ta lúc nào cũng thích dùng chiêu tỏ vẻ yếu thế, chỉ nói nửa câu rồi bỏ lửng, để người ta tự mình suy đoán.
Công bằng mà nói, loại phương pháp này rất hiệu quả.
Kiếp trước, ta đã không ít lần chịu thiệt thòi vì trò này.
Nhưng có những bài học, chỉ cần học một lần là đủ.
Nhìn một nhà ba người trước mặt đang chờ ta cho một lời giải thích, ta không nhịn được mà chậm rãi cong khóe môi, đổi sang tư thế ngồi thoải mái hơn.
“Ồ? Các người nói là Vương gia nhà ta ức h.i.ế.p nàng ta sao? Thế nào, có cần ta để Vương gia nạp nàng ta, để nàng ta vào phủ Vũ vương làm thiếp thất không?”
7
Vừa nghe thấy chữ "thiếp thất," sắc mặt của Thích Thị lập tức thay đổi.
Bà ta trừng to mắt, giống như không dám tin, chỉ tay vào người ta mà “ngươi ngươi” cả buổi, cũng chẳng nói ra nổi một câu hoàn chỉnh.
Ngay cả sắc mặt của Tô Thừa Vận cũng chẳng tốt hơn là bao.
Bởi vì chữ “thiếp” này vẫn luôn là cái gai mắc nghẹn trong cổ họng bọn họ.
Năm xưa, Tô Thừa Vận vì con đường làm quan đã ruồng bỏ Thích Thị để cầu hôn mẫu thân của ta. Sau khi sự nghiệp hanh thông, ông ta lại nhớ mãi không quên đối với Thích Thị.
Sau đó, ngay khi mẫu thân ta đang mang thai ta, ông ta đã lén lút tư thông với Thích Thị, đợi đến khi nhà ngoại tổ phụ của ta mang binh xuất chinh bên ngoài, không ai đứng ra chống lưng cho mẫu thân ta, ông ta liền rắp tâm cưới Thích Thị làm bình thê.
Mẫu thân ta đâu phải quả hồng mềm, dùng thanh danh của Tô gia mà khuyên giải, thành công làm cho Tô Thừa Vận từ bỏ ý định cưới bình thê.
Nhưng Thích Thị đã có thai với Tô Thừa Vận, cuối cùng vẫn được nạp vào phủ, làm thiếp thất.
Có lẽ vì nguyên nhân này, Tô Thừa Vận mới sủng ái hai mẫu nữ Thích Thị đến như vậy.
Rõ ràng ta là đích nữ nhưng mọi thứ từ ăn mặc đến sử dụng đều không bằng Tô Oánh.
Ngay cả như vậy, Tô Oánh vẫn cho rằng ta và mẫu thân đã cướp đi những gì thuộc về hai mẫu nữ bọn họ.
Vì thế, nhiều năm qua, nàng ta luôn muốn tranh giành với ta.
Con người ta vốn lười biếng, ở kiếp trước mặc dù biết những chuyện này nhưng không muốn hao tâm tốn sức đi so đo.
Thậm chí, ngay ngày hôm sau khi Tô Oánh bò lên giường Tiêu Duẫn, vì để tránh cho nàng ta đến tìm ta gây phiền phức, ta còn chủ động đề nghị để Tiêu Duẫn nâng nàng ta lên làm Trắc phi.
Nhưng nàng ta vì muốn tranh sủng lại bí mật mua chuộc hạ nhân, ngày ngày bỏ thuốc tránh thai vào đồ ăn của ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mà sau khi Tô Thừa Vận biết chuyện, ông ta chỉ nhẹ nhàng phán một câu:
“Không có con nối dõi thì có sao? Dù sao muội muội của con cũng có thể sinh, con là chính phi, sau này con của nàng ta chẳng phải cũng phải gọi con một tiếng mẫu thân sao? Con cứ coi đứa bé kia như con ruột của mình mà yêu thương là được rồi.”
Rõ ràng cùng chung một phụ thân, mà ông ta lại có thể bất công đến mức ấy, quả thật rất nực cười.
Quả nhiên, lần này, ông ta vẫn không cần phân rõ phải trái, lập tức đứng ra bảo vệ Tô Oánh, chỉ tay vào mặt ta mà mắng:
“Nàng ta là muội muội ruột của con, sao con có thể để nàng ta làm thiếp? Tô gia chúng ta tự hỏi chưa từng đối xử tệ bạc với con, sao lại nuôi ra một kẻ không có lương tâm như con chứ?”
Ta nhíu mày nhìn ông ta.
“Tô gia các người? Nếu phụ thân không nói, con còn tưởng mình họ Tống đấy.”
Dường như ông ta cũng nhận ra bản thân đã lỡ lời, sắc mặt khẽ thay đổi nhưng vẫn cố chấp cứng cổ nói: “Bao nhiêu năm qua, ta tự vấn chưa từng đối xử tệ bạc với con...”
“Đối xử tệ bạc với con?” Ta giận dữ bật cười, trực tiếp cắt ngang lời ông ta.
“Mẫu thân của con vừa qua đời, các người đã đuổi con vẫn còn nhỏ tuổi ra khỏi chính viện, bắt con sống trong phòng chứa củi, đó là không đối xử tệ bạc với con sao?”
“Mùa đông giá rét, ngay cả hạ nhân cũng có than sưởi ấm, còn con chỉ có thể mặc áo vải đơn bạc chống chọi với cái lạnh, đó là không đối xử tệ bạc với con sao?”
"Ngoại tổ phục vượt ngàn dặm xa xôi, nhờ người mang tiền bạc đến cho con, phụ thân chẳng thèm hỏi han một lời, liền chiếm làm của riêng, dùng để sắm sửa châu báu cho thiếp thất và đứa con gái ngoan của người, đây cũng gọi là không đối xử tệ bạc với con sao?”
“Người nói người không đối xử tệ bạc với con sao, vậy con hỏi phụ thân, năm con mười tuổi, bệnh nặng sắp chết, người có đến thăm con một lần nào không? Hôm nay con đại hôn, người có sắm thêm cho con được một món đồ hồi môn nào không?”
“Chẳng lẽ con còn phải cảm tạ người vì đã bố thí cho con một miếng cơm, không để con c.h.ế.t đói sao?”
Nhìn sắc mặt ba người bọn họ dần trở nên xanh mét, tâm trạng ta cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút, không kiềm được mà cong môi cười.
“À đúng rồi, chuyện làm thiếp cho vương gia nhà ta ấy, không phải ta nói đâu. Là con gái ngoan sau lưng các người đó, tự mình bò lên giường tiến cử, chính miệng nói.”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
8
Có lẽ Tô Oánh không ngờ tới ta lại nghe được lời nàng ta nói.
Ta vừa nói như vậy, nàng ta theo bản năng muốn phản bác: “Ta không có...”
Nhưng lời phản bác của nàng ta còn chưa kịp nói ra, Tiêu Thuấn ở bên cạnh ta đã tiếp lời.
“Nửa đêm ăn mặc giống như ma nữ, còn muốn làm thiếp của bản vương? Phi! Ngay cả chó cũng không cần!”
Giọng nói của hắn không lớn nhưng tất cả mọi người trong phòng đều nghe thấy.