GIỚI THIỆU:
Ta, con gái của thợ rèn và đầu bếp, lại có thể gả cho một vị thám hoa kim giáp gia tài bạc vạn, chuyện này quả thực là kỳ đàm nơi thôn dã.
Chỉ bởi một tháng trước, ta cùng Tôn đại nương trong thôn xảy ra tranh cãi, người trong làng đều cho rằng một kẻ không hiền thục như ta, làm sao lọt vào mắt xanh của bậc nhân tài như thám hoa gia.
Nào ngờ, điều khiến người khác xem thường, lại chính là điều khiến hắn động tâm.
01
Khi đoàn sính lễ rầm rộ kéo tới, ta đang đứng trước cửa lò rèn xem náo nhiệt.
Ta quay sang nói với Hạnh nương bên tiệm trái cây cạnh nhà:
"Không biết là nhà ai gả con gái mà lớn chuyện đến thế."
Hạnh nương giữ c.h.ặ.t t.a.y ta đang lén lấy thêm một nắm mứt trên khay của nàng, nghiêm mặt bảo:
"Ngươi mà còn ăn nữa, ta sẽ sang tiệm ngươi vác luôn cái chảo gang về!"
Nào ngờ, con ngựa cao lớn đi đầu bỗng dừng lại ngay trước cửa nhà ta. Một vị quản gia dáng vẻ nhã nhặn bước tới, tươi cười hỏi:
"Vị nào là cô nương Lý Diểu Diểu?"
Ta cứ ngỡ là có người đến đặt mua xoong nồi bát đĩa gì đó để dùng trong lễ thành thân, trong bụng còn thầm nghĩ: Món làm ăn lớn thế này, chẳng phải cha ta sẽ mệt đến gãy lưng ư?
"Bẩm, ta là Lý Diểu Diểu. Thúc có điều chi dặn bảo?"
"Vậy là phải rồi. Hôm nay, công tử Thám hoa nhà họ Thịnh đến nạp sính lễ cưới cô nương!"
Nụ cười chờ đợi được trả tiền của ta đông cứng lại trên mặt:
"Ai cơ? Ta ư? Ta á?"
Lý Hiển Duẫn từ trong tiệm bước ra, tròn mắt kêu lên:
"Cưới ai? Cưới Lý Diểu Diểu?"
Ta chẳng buồn quay đầu, giơ tay tát bốp vào sau gáy hắn một cái, quát:
"Mau chạy về gọi nương!"
Dân cả con phố đổ ra xem náo nhiệt. Hạnh nương kinh hô:
"Thịnh Thám hoa ư? Là nhà họ Thịnh đó sao? Cái nhà giàu nứt vách kia ấy à?"
Ta cũng ngẩn người. Suốt đời này ta còn chưa từng gặp ai họ Thịnh!
Ta nhìn quản gia thúc, chỉ thấy ông vẫn bình thản tươi cười, dáng vẻ ung dung tự tại.
Ta lại nhìn sang Hạnh nương, nàng đã há hốc miệng, ánh mắt vô hồn.
Ta đảo mắt nhìn đám hàng xóm tới xem náo nhiệt, trong mắt họ đều sáng rực lên vẻ tò mò.
Ta quay lại nói với quản gia:
"Thúc... có khi nào nhận nhầm người rồi chăng? Ta còn chẳng biết cửa nhà họ Thịnh mở hướng nào, chưa từng gặp vị thám hoa nhà thúc, chứ nói gì đến tình cảm. Cớ sao lại muốn cưới ta?"
Lúc ấy, một vị công tử lạ mặt bước xuống từ chiếc xe ngựa nằm giữa hàng rương lễ vật vuông vức kia. Khi ấy ta mới để ý trong đoàn sính lễ còn có cả xe ngựa đi theo.
Công tử nói:
"Giờ thì ta với cô đã gặp nhau rồi, có thể bàn đến chuyện tình cảm được chăng?"
Hạnh nương kéo nhẹ tay áo ta, thì thào:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Lý Diểu Diểu… thám hoa có dung mạo thế kia, ngươi đâu có thiệt gì!"
02
Thám hoa họ Thịnh, tên gọi Hành Dương, da trắng mặt đẹp, gia tài bạc vạn.
Mời hắn vào nhà ngồi, cha ta dùng đến hai nhúm trà ngon nhất trong nhà đãi khách.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Lúc hắn xoay người lấy nước, ta thừa dịp thò tay chôm mất một nhúm.
Dù sao thì, người như hắn chắc cũng chẳng thấy trà này ngon, ta chẳng cần phải chiều theo làm gì.
Nương ta vội vàng từ tửu lâu chạy về.
Thám hoa bày tỏ rõ ý định với cha mẹ ta, hai người nhíu mày, nhất thời không biết nên xử trí ra sao.
Thám hoa đứng dậy, chắp tay nói:
"Tiểu sinh mạo muội, chẳng hay có thể cùng lệnh ái nói riêng vài lời chăng?"
Nương ta lo lắng nắm lấy tay ta, ta siết lại tay bà, ra hiệu không sao.
Trong phòng chỉ còn lại ta và hắn. Ta là người mở lời trước:
"Tiểu nữ cùng công tử chưa từng quen biết, chẳng hay hôm nay đến cửa cầu thân là cớ làm sao?"
Hắn đáp:
"Nghe nói Lý cô nương là nhân vật nổi danh cả dãy phố này."
Ta lập tức hiểu ra đầu đuôi.
Nửa tháng trước, Tôn đại nương cầm một con d.a.o bếp mẻ, bảo là mua từ nhà ta, dùng ba ngày đã hỏng, đòi bồi thường một con d.a.o mới cùng một cái nồi sắt.
Cái d.a.o đó cán gỗ mục rữa, vừa nhìn là biết dùng đã lâu, sao có thể là mới mua ba hôm?
Cha ta tính thật thà, còn ta thì khác – ta rất giỏi khoản 'không dễ bắt nạt. Ta liền đấu khẩu với Tôn đại nương tám trăm hiệp, từ sáng sớm đến lúc mặt trời lặn.
Lúc bà ta ngồi bệt giữa đường ăn vạ, ta len lén chạy vào nhà bà, lục trong bếp ra con d.a.o mới tinh mà bà giấu.
Con dâu bà ta là kẻ ưa gây chuyện, nhào vào nắm tóc ta, ta lập tức tặng cho thị một cái tát như trời giáng, sưng mặt mấy ngày chưa tan.
Sau vụ ấy, dân trong phố đặt cho ta một ngoại hiệu — Thiết Phiến Nương Tử.
Hắn mỉm cười:
"Chẳng giấu gì, nhà ta có chuyện khó giải, rất cần một nữ trung hào kiệt như cô nương trợ giúp."
Ta nói:
"Thật ra bình thường ta không như vậy…
Hôm ấy là do họ ức h.i.ế.p người quá đáng, ta không thể khoanh tay đứng nhìn phụ thân chịu nhục. Tiểu nữ vốn chẳng phải hạng miệng lưỡi sắc sảo gì…"
Hắn liền tiếp:
"Chỉ cần cô giúp ta giữ vững hậu phương, mỗi tháng ta sẽ trả ba trăm lượng bạc làm công. Nếu làm tốt, còn có thêm tiền thưởng."
Ta gật gù:
"Ta là người trượng nghĩa, thấy chuyện bất bình ắt phải ra tay tương trợ."
Vừa dứt lời, nhìn thấy nét cười như nắm chắc phần thắng trên mặt Thịnh thám hoa, ta chợt hiểu — mình trúng kế rồi.
Dù diễn biến có hơi đường đột, nhưng chúng ta nhanh chóng đạt thành thỏa thuận.