Phú Quý Thám Hoa Yêu Ta

Chương 2



Hôn kỳ định sau hai tháng.

 

Thịnh Hành Dương chuẩn bị đâu ra đấy, ta chỉ việc chui vào khuôn mẫu mà hắn đã sắp sẵn.

 

Hạnh nương vò đầu bứt tai mãi vẫn chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

 

Lý Hiển Duẫn nháy mắt ra hiệu với ta, ghé tai thì thầm:

"Tỷ, có phải tên họ Thịnh kia đang lấy gì ra uy h.i.ế.p tỷ không? Nếu tỷ không bằng lòng thì nói ra, nhà mình đâu có sợ ai!"

 

Ta thầm nghĩ: Hắn không uy h.i.ế.p ta, hắn mua chuộc ta.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Cha ta đắm chìm trong nỗi buồn gả con, nói sẽ rèn cho ta một chiếc mũ phượng đội đầu.

 

Ta an ủi:

"Cha, người hiền lành thật thà, không cần làm những thứ hoa hòe hoa sói ấy đâu."

 

Kỳ thực là ta sợ ông dùng sắt rèn ra cái mũ, e rằng ta đội lên sẽ bị đè chết!

 

Cuối cùng, cha vẫn rèn cho ta một cây trâm sắt. Ta nghĩ bụng, thứ này không tồi, mài bén chút là có thể dùng làm ám khí.

 

Sáng ngày thành thân, lúc chải đầu, nương ta hỏi:

"Con thật lòng ưng thuận sao? Có hối hận không?"

 

Ta đáp:

"Thịnh lang tương lai rạng rỡ, con tình nguyện, chưa từng hối hận."

 

Lý Hiển Duẫn nhỏ hơn ta ba tuổi, từ nhỏ đã bị ta dạy dỗ bằng nắm đấm, vậy mà hôm nay lại như sắp khóc:

"Tỷ à, nếu hắn dám đối xử tệ với tỷ, tỷ cứ nói, đệ sẽ đánh hắn quỳ xuống xin tha!"

 

Thịnh Hành Dương đích thân đến rước dâu.

Kiệu hoa tám người khiêng, lắc lư nhè nhẹ, sính lễ đỏ rực trải dài mười dặm, khí thế rợp trời.

Các tiểu nương tử nơi đầu phố trầm trồ ngưỡng mộ, các đại nương cuối ngõ thì đỏ mắt ganh ghen.

 

Trong kiệu ánh sáng đỏ rực như tơ lụa, ta chợt thấy lòng mình dấy lên một tia ngẩn ngơ không rõ tên.

 

03

 

Nhà họ Thịnh là một hào môn phú hộ trứ danh trong triều ta, đến đời Thịnh Hành Dương đã là sáu đời nối nghiệp thương gia.

 

Triều ta, thương nhân vốn không được xem trọng. Dù trong nhà xà cột có dát vàng khảm ngọc, thiên hạ vẫn chẳng mấy ai coi ra gì.

 

Từ đời nội tổ phụ Thịnh Hành Dương, trong nhà đã ôm một nguyện vọng lớn: hy vọng có người thi đỗ khoa cử, thoát khỏi thương tịch, rạng rỡ tổ tông.

 

Phụ thân hắn thân thể yếu nhược, năm sau khi thi đỗ tú tài thì qua đời. Mẫu thân hắn vì buồn thương quá độ, hai năm sau cũng đi theo.

 

Thịnh lão gia khi ấy đành nhờ cậy cố hữu, lại bỏ ra hai gian tứ hợp viện làm lễ quyên tặng, đưa hắn vào học tại Bạch Lộc Động Thư viện.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Năm hai mươi mốt tuổi, hắn thi đỗ thám hoa. Theo luật, đáng ra sẽ được bổ chức lục phẩm, song bởi xuất thân thương hộ, chỉ được phong chức thất phẩm Tuyên Đức lang.

 

Nhưng hắn thực sự không phụ kỳ vọng. Đúng năm nay phương Bắc đại hạn, hắn dâng lên mấy điều kế sách trị nạn, khiến Hoàng Thượng long tâm đại duyệt, phá lệ thăng hắn làm ngũ phẩm Trung tán đại phu, trở thành người đầu tiên trong hàng nhất giáp năm nay khoác lên người áo bào tía.

 

Sự nghiệp mà Thịnh lão gia dốc một đời gây dựng, rốt cuộc cũng viên mãn. Ông thở ra một hơi dài kéo suốt mấy mươi năm, vài tháng sau liền quy tiên.

 

Trước khi lâm chung, ông căn dặn Thịnh Hành Dương: thủ hiếu ba tháng là đủ, hôn sự cần mau chóng cử hành.

 

Không phải nóng lòng nối dõi tông đường, mà là lo hắn... không sống nổi.

 

Gia sản tích tụ mấy đời nhà họ Thịnh, lại cộng thêm tài sản của phụ thân hắn, có đến bảy phần đều để lại cho Thịnh Hành Dương.

 

Song hắn đã hưởng bổng lộc triều đình, theo luật không được tiếp tục làm thương nhân, số bạc ấy bỗng như bị niêm phong trong tay áo.

 

Mà hắn thì tuổi còn trẻ, lại chưa thành gia, lắm bạc như thế, chẳng khác nào khiến đám thúc bá cô cô đường huynh nhà họ Thịnh đỏ mắt nhòm ngó.

 

Cho nên, khi nghe tin ở Thanh Sơn Bảo cách kinh thành hai mươi dặm phía đông, có một vị Thiết Phiến Nương Tử đại chiến gia đình Tôn thị, hắn liền không ngơi nghỉ, lập tức sai người mang sính lễ tới cầu thân.

 

Nằm song song trên hỉ sàng, ta nghiêng đầu hỏi hắn:

"Nếu ta là một nữ dạ xoa mặt xanh nanh dài, hoặc tính tình giống Tôn đại nương kia, ngài cũng cứ thế đường đột tới cửa cầu hôn sao?"

 

Hắn nhàn nhạt đáp:

"Người ta còn nói cô là Đả Thiết Tây Thi nữa kìa."

 

Hôm sau, tân nương phải dâng trà kính cha mẹ chồng. Nhưng ta chẳng có cha mẹ chồng, lẽ ra chỉ cần cùng hắn đến từ đường nhà họ Thịnh bái lạy tổ tiên là xong.

 

Song tam cô lục thẩm mười hai vị thái nãi của nhà họ Thịnh, sáng sớm đã cho người đến truyền lời, bắt ta đến dâng trà kính bọn họ. Còn cố ý sai đường huynh đệ dẫn Thịnh Hành Dương đi chỗ khác.

 

Ta ăn mặc lộng lẫy như một đóa thược dược lay động trong gió. Hắn nhìn mà lo lắng dặn:

"Nếu cô không ứng phó nổi, cứ hô lớn một tiếng ‘Phu quân, mau đến cứu thiếp!’, ta sẽ lập tức xuất hiện, cứu cô ra khỏi nước sôi lửa bỏng."

 

Ta vừa chỉnh lại cổ áo cho hắn, vừa ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, thản nhiên đáp:

"Ngài vẫn nên lo cho bản thân mình thì hơn."

 

04

 

Đợi đến khi chư vị trưởng bối đều tề tựu nơi chính sảnh, chỉ thấy ta ung dung ngồi trên chủ vị, nhàn nhã uống trà. Ngoài cửa, mấy nha hoàn cầm chổi xếp hàng đứng chực sẵn, một mụ quản sự có tuổi vừa quét sân vừa lén lườm ta.

 

Một phụ nhân đi đầu liền lộ vẻ đắc ý như bắt được nhược điểm của ta:

“Thê tử của Hành ca nhi thật vô phép quá mức! Trưởng bối chưa đến, không ra cửa nghênh tiếp, lại còn tự tiện ngồi lên chủ vị! Chỗ này là chỗ ngươi có thể ngồi à?!”

 

Ta nhấp một ngụm trà, thản nhiên đáp:

“Vừa rồi chư vị trưởng bối chưa có mặt, ta là đương gia chủ mẫu nơi này, cớ sao lại không thể ngồi chủ vị?”

 

Phụ nhân bước tới gần, chợt nhận ra người đang quét sân chính là lão ma ma theo hầu bên mình, tức thì quát lớn:

“Ngươi dám sai khiến nha hoàn của ta quét dọn?!”