Trong khoảnh khắc ấy, đất trời dường như đều lặng im.
Ta chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập, cùng tiếng gió nhẹ thoảng ngoài hành lang.
Ta đang chờ hắn nói — lời mà ta biết, sẽ quan trọng như lời mà ta muốn thốt ra.
Trên mái dột nhỏ xuống một giọt nước, rơi vào tay áo hắn, loang ra một vệt ướt lạnh.
Hắn như bất lực, nhẹ giọng nói:
“Sự tình vẫn còn cơ hội có thể xoay chuyển. Nếu như đến bước đường cùng… cô phải tìm cách rút mình ra.”
Quan sai đến dẫn ta rời đi. Ta nhìn vết nước sắp tan trên tay áo hắn, kiên định mở miệng:
“Ngài đợi ta. Ta nhất định sẽ cứu ngài ra.”
18
Cơ hội xoay chuyển cục diện đến một cách bất ngờ không kịp trở tay.
Cô mẫu họ Thịnh mang thư tín qua lại cùng sổ sách thu chi giữa Chu Tùng Phong và Thịnh gia thúc thúc, dâng nộp lên Đại Lý Tự làm bằng chứng.
Tóm lại là vì không muốn quyên ra quá nhiều bạc, Chu Tùng Phong sinh lòng bất mãn, định nhân cơ hội kéo chân Thịnh Hành Dương một phen.
Ta cảm thấy thật là ngu ngốc đến cực điểm. Tuy rằng đợt này phải bỏ ra không ít bạc, nhưng đổi lại được hợp tác hoàng thương năm năm, chỉ cần một năm là có thể thu hồi vốn.
Nay thì chẳng được còn mất, lại hao tổn luôn thứ quý giá nhất đối với thương nhân — danh dự.
Khi ta hay tin chạy đến thì mọi việc đã an bài.
Cô mẫu đang nói chuyện với Thịnh Hành Dương trước cửa Đại Lý Tự, ta nghĩ một hồi vẫn quyết định đứng xa một chút.
Hắn nhìn thấy ta, khẽ cong môi, nụ cười như gió xuân tan băng hiện trên mặt. Cô mẫu đứng phía sau hắn, giơ tay vẫy ta lại gần.
Nói thật, tình cảnh này cũng thật lúng túng. Ta bước tới bên cạnh Thịnh Hành Dương, khom người hành lễ với cô mẫu một cách nghiêm chỉnh.
"Nha đầu này hôm nay lễ phép quá, làm ta không quen chút nào."
Ta gượng cười hai tiếng: "Trước đây đôi bên đều có nỗi khổ riêng. Nay vẫn phải cảm tạ cô mẫu đại nghĩa diệt thân, không truy chuyện cũ."
"Bản thân con ta làm sai, tất phải chịu trách nhiệm. Còn cháu trai ta bị oan uổng lâm nạn, ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn?"
So với lần trước gặp mặt, hai bên tóc bà đã lấm tấm thêm không ít sợi bạc.
Nhưng thần thái bà lại sáng rõ, lưng cũng đứng thẳng hơn xưa. Không phải dáng vẻ quý phụ khuê các, mà là khí chất của người phụ nhân đã có chủ ý rõ ràng trong lòng.
"Cô mẫu có bị liên lụy gì không? Sau này định liệu ra sao?"
Bà mỉm cười nhẹ nhàng, dung nhan ẩn hiện nét xuân sắc thuở thiếu thời: "Ta đã hòa ly rồi, về sau tự do tự tại."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Vài hôm nữa ta sẽ hồi cố hương một chuyến. Từ khi xuất giá đến nay, chẳng ngờ đã gần ba mươi năm chưa về lại. Lúc quay về ta sẽ đi một vòng kiểm tra lại các cửa tiệm. Những gì cần tra xét thì phải tra xét cho rõ ràng. Việc kinh thương của Thịnh gia, có ta trông nom, Hành Dương cứ yên tâm làm quan."
Trên trời có một đàn nhạn bay ngang, bà thu ánh nhìn xa xăm lại: "Hành Dương, năm xưa cô mẫu có nhiều điều sai trái, cũng chưa từng chăm lo cho con, là ta có lỗi."
"Hồi ấy cô mẫu có nỗi khổ riêng, con chưa từng oán trách. Người sống ở đời, quan trọng nhất là hôm nay và ngày mai."
Hử? Sao câu này nghe quen thế?
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ánh mắt của cô mẫu lướt qua ta và hắn, qua lại vài lần: "Thấy con nay có một mái nhà yên ổn, ta tin cha mẹ con dưới suối vàng cũng sẽ an lòng. Tiểu Diểu là một cô nương tốt, tuy chẳng được nhu mì cho lắm."
Hử? Gì cơ?
Đợi bà lên xe rời đi xa, ta mới phát hiện không biết từ khi nào, tay ta đã nắm lấy tay Thịnh Hành Dương.
19
“Sao cứ ở bên chàng, ta lại thấy ngày tháng trôi đi cứ mơ mơ hồ hồ thế nhỉ?”
Thịnh Hành Dương cầm chổi lông gà đùa nghịch với Lật Tử, khiến nó chạy khắp sân như quay tít một vòng tròn, miệng thì ung dung nói: “Người đời khôn khéo cả một kiếp, cũng nên có lúc hồ đồ một lần. Tóm lại kết cục đại đoàn viên, cần gì phải truy xét chi li nữa.”
Lật Tử chạy mệt rồi, lăn một vòng sang bên, nằm sõng soài như cái bánh.
Hắn nhặt “bánh lật” lên ôm vào lòng, ta đưa tay xoa bụng nó: “Ta đã chuẩn bị tinh thần đến gõ trống dâng sớ kêu oan, dâng trạng trước điện rồi. Không ngờ lần này cô mẫu chàng lại thật sự hạ quyết tâm, coi như là phá rồi lại lập…”
Vừa nói vừa ngẩng đầu, liền thấy hắn đang nhìn ta chằm chằm không chớp mắt.
Khoảnh khắc ấy như chồng lên ánh mắt hắn khi còn trong lao ngục, muốn nói lại thôi. Ta hít thở khẽ khàng, hắn từ tốn nghiêng người lại gần, dừng lại cách một tấc.
“Ta có lời muốn nói—”
“Ta cũng có lời muốn nói—”
“Lý Diểu Diểu!!! Tỷ ở đâu rồi hả!!!”
Ta đập một phát vào trán. Đứa con trời đánh này!
Lý Hiển Duẫn vẫn là dáng vẻ thiếu đòn như cũ: “Ta nghe nói hai người xảy ra chuyện, chưa kịp dưỡng lành tay đã phóng ngựa ba mươi dặm, cuối cùng cũng tóm được chút chứng cứ! Nào ngờ vừa vào tới kinh, lại hay tin người ta được thả rồi, thế là sao chứ!”
Lần này quả là bên ta có lỗi, ta đẩy mấy món ngon trên bàn về phía hắn: “Phải phải phải, ta thiếu đệ một ân tình. Hay đệ ở lại đây mấy ngày, ta nấu canh xương bồi bổ cho.”
“… Canh thì thôi đi, đệ sắp uống đến phát ngán rồi.”
Hắn mang theo đứa bé mà hắn cứu ra.
Đứa nhỏ kia vốn chăn trâu gần đó, hay lười nên thường trốn vào trong viện ngủ. Hôm ấy vô tình bắt gặp bọn người kia đang tưới dầu lên xà nhà, vách tường, định phóng hỏa đốt huyện nha. Nó bị phát hiện, bị đánh ngất rồi vứt lại trong nhà, sau đó bị ngạt khói mà tỉnh lại.