Phú Quý Thám Hoa Yêu Ta

Chương 11



“Chính là… cái người đó.”

 

“Người đó nào?! Có phải cái tên thư sinh hay đến tiệm nhà muội, chọn lựa lắm lời, lúc thì nhờ muội giới thiệu hàng, lúc thì giảng điển cố đấy à?”

 

Nàng gật đầu, ánh mắt ngọt ngào như muốn tràn ra ngoài:

“Sau khi tỷ thành thân, nương ta bắt đầu sốt ruột chuyện hôn sự của ta. Một ngày nọ hắn nghe thấy nương ta nói với Hồ thẩm rằng muốn xem mắt cho ta, hôm sau đến tiệm, lúc chỉ có ta ở đó, hắn nói hắn thích ta, muốn cưới ta, hỏi ta có bằng lòng hay không.”

 

“Thích muội mà sao suốt ngày bắt bẻ, kiếm chuyện?”

 

Nàng liếc ta một cái, bất đắc dĩ nói:

“Gì mà bắt bẻ? Diểu nương à, đương nhiên là để tìm cớ đến gặp ta, trò chuyện với ta. Tỷ đúng là chẳng hiểu lòng người gì cả, chỉ có Thịnh huynh mới chịu nổi tỷ thôi.”

 

Nói Tào Tháo là Tào Tháo tới, Lý Hiển Duẫn bước vào từ ngoài cửa, trên tay cầm theo một phong thư mỏng.

 

Tiễn Hạnh nương về xong, ta trở vào phòng, mở thư ra xem.

 

Trong thư chỉ có mấy dòng ngắn ngủi, nói rằng mọi việc đã ổn thỏa, ngày mai khởi hành về kinh.

 

Cuối thư hắn viết: “Diểu nương, gặp lại nơi nhà.”

 

Ta đoán chừng hắn phải ngày mốt mới đến được kinh thành, như vậy ta có thể về trước một ngày, chờ hắn ở nhà.

 

Buổi tối, nương mang về mấy cái xẻng chảo, nói là mép đã cong vênh cả, nhờ cha rèn lại cho chắc.

 

Cha nhìn mấy cái xẻng mà xót ruột:

“Xẻng chảo dùng tới mức này, không biết đã xào bao nhiêu món rồi, nương của con, chắc vất vả lắm nhỉ?”

 

Lý Hiển Duẫn ngậm củ cải, tay treo băng vải:

“Cha, cha nói quá rồi. Nếu một mình nương dùng tới mức này, thì cái tửu lâu kia mỗi tháng lời bao nhiêu cơ chứ?”

 

Đang nói, cha đã đi vòng ra sau lưng nương, đưa tay xoa vai bà:

“Cái này các con không hiểu đâu, yêu một người là phải biết xót họ.”

 

Ta thu dọn đồ chuẩn bị mang đi, ra ngoài hóng chuyện:

“Sao không tìm thợ ở chợ rèn cho nhanh, còn phải mang về tận nhà rèn lại?”

 

“Cha con bảo, cha con đòi sửa cho nương cả đời, ông ấy muốn sửa thì cứ để ông ấy sửa thôi.”

 

“Chảo và xẻng của thê tử ta đều do ta tự tay sửa, đó là vinh quang của một nam tử!”

 

Ta với Lý Hiển Duẫn nhìn nhau, khuôn mặt cùng một vẻ… cạn lời.

 

Lũ nha đầu trong nhà rất thích Lật Tử, ai cũng tranh nhau cho nó ăn, mới nửa tháng không gặp, nó đã lớn như con hổ con.

 

Ta đưa tay ra đặt ngang, nó liền tiến lại, dụi cái đầu vào lòng bàn tay ta không ngừng.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Lật Tử à, ngươi không thể ăn nữa đâu, cái bụng này sắp quét đất rồi đấy.”

 

Lật Tử: “Meo meo meo meo meo~”

 

Kháng nghị cũng vô dụng, chúng nó vẫn phải nghe ta.

 

Hà thúc nói ta đã vất vả, hỏi có cần hầm ít canh sườn bồi bổ không. Ta theo bản năng thấy buồn nôn, vội vàng xua tay bảo không cần.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vài ngày nay vì muốn bồi bổ cho Lý Hiển Duẫn, nhà ta hầm đủ canh xương để ghép thành cả con trâu rồi.

 

Đêm hôm ấy ta có chút mất ngủ, chắc là… lạ giường.

 

Sáng hôm sau, ta lại ra trung đình chờ, chờ Thịnh Hành Dương bàn giao công vụ xong, hạ triều mà hồi phủ.

 

Hà thúc an ủi:

“Phu nhân đừng sốt ruột, giao công vụ phải mất thời gian, sẽ chậm hơn một chút so với lúc hạ triều.”

 

Ta nào có sốt ruột đâu, ta chẳng sốt ruột chút nào cả, có gì phải sốt ruột chứ?

 

Ta chỉ là có chuyện muốn nói với hắn thôi.

 

Đến khi Lật Tử ngủ giấc thứ hai, cuối cùng cũng có bóng người ở cổng lớn.

 

Ta đứng dậy, nhưng đập vào mắt lại là một đám quan binh xa lạ.

 

Một người trong đó chắp tay nói:

“Thịnh đại nhân bị nghi có hành vi tham ô nhận hối lộ, nay đã bị giam chờ xét xử. Chúng ta phụng mệnh canh giữ nơi này, mong chư vị lượng thứ.”

 

17

 

Con số báo cáo và số bạc thực tế chuyển đến không khớp nhau.

Hắn, với tư cách là người đứng mũi chịu sào của nhà họ Thịnh, trở thành kẻ đầu tiên bị tra xét truy cứu.

 

Tin từ dưới truyền lên rằng bạc bị thiếu là do gặp cướp trên đường.

Quan phủ sở tại lại tâu rằng mưa lớn phong tỏa đường sá đã lâu, tuyệt không thể có mã tặc hoành hành.

 

Lại hỏi đến sổ sách đối chiếu với huyện nha, thì họ lại nói đã bị cháy trong vụ hỏa hoạn trước đó.

 

Trên dưới rối loạn, chẳng có đâu là rõ ràng minh bạch.

Mà tất cả trách nhiệm, lại đều có thể đổ lên đầu hắn.

 

Buổi chiều có người đến truyền lời, bảo ta mang ít quần áo chăn nệm tới cho hắn.

Đống đồ ấy bị kiểm tra tới ba lần, mới cho ta vào trong.

 

Áo quan của hắn đã bị thu, chỉ mặc một chiếc trường sam màu nhạt, ngồi trong nhà lao đơn sơ tiêu điều, như một thân trúc gãy, gió thổi liêu xiêu.

 

Thấy ta tới, hắn không nói gì nhiều, chỉ dùng tay áo phủi nhẹ lên băng ghế gỗ bên cạnh, ra hiệu ta ngồi xuống.

 

Hắn trông có vẻ rất điềm tĩnh, khiến ta — suốt cả đoạn đường ngẫm sẵn bao nhiêu lời an ủi — rốt cuộc lại chẳng nói được gì.

 

“Hiện giờ là tạm giam chờ thẩm, tức là chưa có bằng chứng xác thực, vẫn còn thời gian và cơ hội. Ta sẽ về nhà nghĩ cách, xem có thể xoay chuyển được không…”

 

“Ngày hôm nay, vừa tròn một trăm ngày từ khi chúng ta thành thân.”

 

Đây là lần đầu tiên ta tức giận vì bị ngắt lời.

 

Ta đang bàn chuyện sống chết, mà hắn lại buông một câu lạc đề như vậy là sao?

 

“Hôm đó ta nói chỉ cần cô giúp một tay, không ngờ lại dẫn tới cục diện như hôm nay, cũng là ta đã liên lụy cô.”

 

Ánh mắt chúng ta giao nhau, cảm xúc trong mắt hắn cuộn trào như sóng dữ:

“Ta…”