Phú Quý Thám Hoa Yêu Ta

Chương 14



Không lâu sau, tổ phụ đổ bệnh. Đại phu nói, là vì ngụm khí nén trong lòng bao năm qua, giờ đã tiêu tan, nên thân thể không gắng gượng nổi nữa.

 

Khi đó ta vừa mới bước chân vào quan trường, chưa kịp ổn định thế cục, nhưng cũng đành tạm gác công vụ, cố giữ cho mọi thứ yên ổn, thời gian còn lại đều dồn hết vào việc chăm sóc tổ phụ.

 

Một hôm, ta gục ngủ bên giường bệnh, bị Hà thúc gọi dậy, đưa cho một bát mì.

 

Hà thúc nói:

“Hôm nay là sinh thần của Hành thiếu gia, ăn bát mì đi.”

 

Ta ôm bát mì ngồi bên giường, nhìn tổ phụ rồi lại nhìn mì, trong lòng chỉ cảm thấy bất lực.

 

Chuyện hậu sự của người, bản thân người đã chuẩn bị sẵn cả.

 

Người để lại cho ta rất nhiều tiền.

 

Người bảo, nếu ta đã không thể buôn bán, không thể biến mười văn thành hai lượng bạc, thì đành phải để lại cho ta nhiều hơn một chút.

 

Ngày cuối cùng trước khi người mất, chẳng hề giống cảnh dầu cạn đèn tàn. Người nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nói:

“A Hành à, cảm ơn con đã thay tổ phụ hoàn thành tâm nguyện.”

 

“Sau này nếu gặp được cô nương nào vừa ý, thì hãy đối xử với người ta cho thật tốt. A Hành, con nên thành gia rồi, con cần có một mái nhà của riêng mình.”

 

Ta vốn không có khái niệm gì rõ ràng về chuyện ấy, trong lòng cũng chẳng quen biết bao nhiêu cô nương.

 

Lúc cưỡi ngựa dạo phố thì đúng là có không ít cô gái ném hoa về phía ta, nhưng nghĩ đến mấy thân thích không để người ta yên trong nhà, thì e người phàm khó lòng ứng phó nổi.

 

Trên đường trở về từ quê nhà, ghé nghỉ chân ở Trấn Thanh Sơn, đúng lúc gặp phải chuyện sau này được gọi là: Lý nương tử đại chiến với đại nương Tôn thị”

 

Cô nương ấy dung mạo khá thanh đạm, mày tựa viễn sơn, mắt như làn nước biếc, nhìn qua như tranh sơn thủy ẩn hiện trong làn sương sớm.

Nàng không giống kiểu thục nữ trong thơ "Quan thư", mà tựa như gốc lau sậy trong bài "Tiêu tương dạ vũ", lạnh lẽo mà kiên cường.

 

Lời nàng nói vừa có lý vừa lễ độ, khiến đại nãi nãi họ Tôn tức đến thở không ra hơi.

 

Thật ra sau cái bạt tai ấy, Tôn đại nương và nàng dâu kia đều không phục, nhưng nhìn thấy nàng vẫn cầm con d.a.o bếp mới toanh trong tay, bọn họ cũng chẳng dám tiến lên.

 

Nàng cứ thế xách d.a.o quay về, đứng trước cửa lò rèn chắp tay hành lễ:

“Chúng ta đều là hàng xóm láng giềng, cha ta là người thế nào, chư vị đều biết rõ. Vật chứng đang ở trong tay ta, các vị cũng là người chứng kiến. Sau này nếu có kẻ mặt dày vô sỉ kiện lên nha môn, mọi người ắt cũng có thể làm chứng cho ta.”

 

Chờ đám người tan hết, ta vẫn ngồi ở trà quán quan sát hồi lâu.

 

Hà thúc hỏi ta có chuyện gì ở đây. Ta trầm ngâm một lát rồi đáp:

 

“Cô nương lò rèn vừa rồi… ta muốn cưới nàng.”

 

04

 

Ta cảm thấy đệ đệ của Lý Diểu Diểu không mấy thích ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc nàng về thăm nhà, hắn luôn cố ý hay vô tình chen vào giữa hai chúng ta, sau đó lại bị tỷ tỷ hắn kéo ra chỗ khác.

 

Ta hiểu cho hắn. Nếu ta có một muội muội ruột, chỉ gặp người kia một lần rồi bị gả đi mất, e rằng ta cũng chẳng thể nào ưa nổi phu quân của nàng.

 

Huống hồ, Lý Diểu Diểu lại là một cô nương tốt như vậy.

 

Lần trước đến cầu thân, nhạc phụ từng hỏi ta tửu lượng thế nào, ta đáp rằng mình không giỏi uống rượu.

 

Hà thúc khi ấy nói: cha vợ nhìn con rể thường càng nhìn càng thấy chướng mắt, nên thế nào cũng phải thử tửu lượng một phen.

 

Thế nhưng ông chỉ khẽ gật đầu, nói:

 

“Ta không cho rằng tửu phẩm chính là nhân phẩm.

Dù một nam nhân có tửu phẩm tốt đến đâu, nhưng nếu mượn cớ ấy để hoang túng chè chén, thì cũng tuyệt không phải người ta có thể gả con gái cho.”

 

Lần này, nàng bị nhạc mẫu gọi đi, để lại ta cùng nhạc phụ và tiểu cữu tử mỗi người ngồi một phía quanh chiếc bàn vuông.

 

Ta định rót chén trà, nhưng tiểu cữu tử đã rót trước.

Ta định bóc hạt dưa, hắn cũng đã ra tay trước rồi.

 

Nhạc phụ bất lực nhìn hắn một cái, nói:

“Diểu nương xưa nay chỉ báo hỷ, không báo ưu, nhưng cũng chẳng phải kẻ giỏi chịu uất ức. Hôm nay nó về nhà mà thần sắc bình thản, ta tạm thời yên tâm.”

 

Nói đoạn, ông uống cạn chén trà, đứng dậy vào bếp giúp nhạc mẫu nấu nướng. Lý Hiển Duẫn thấy vậy cũng theo sau rời đi.

 

Lý Diểu Diểu bưng ra một đĩa tỏi, hỏi ta có bị làm khó không. Ta đáp không, còn định giúp nàng bóc tỏi, nhưng nàng lại ấn tay ta xuống.

 

Nàng và Lý Hiển Duẫn đấu khẩu với nhau rất thú vị, là sự thân thiết giữa huynh muội mà ta chưa từng trải qua.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Lúc ta không biết nên đưa tay giúp đỡ hay cứ yên lặng ngồi yên, cảm thấy có chút lúng túng, thì nàng nói:

 

“Đừng nói mấy lời ngốc nghếch nữa, ta và huynh ấy đã thành thân rồi, huynh ấy với chúng ta cũng là người một nhà.”

 

Trong lòng ta chợt dâng lên một luồng ấm áp, liền ngồi xuống bóc tỏi cùng nàng.

 

Một nhà là vậy, có việc thì cùng nhau làm.

 

05

 

Lý Diểu Diểu là một cô nương rất lợi hại.

 

Chuyện nàng miệng lưỡi sắc bén thế nào, ta sớm đã lĩnh giáo qua, chẳng cần nói nhiều.

 

Ngoài ra, nàng còn là tay giỏi quản lý việc nhà, xoay sở chuyện cơm áo gạo tiền cũng đâu ra đấy. Dù nhà cửa của ta to lớn, sản nghiệp nhiều, ta vốn nghĩ phải dạy nàng đôi chút, nhưng nàng hoàn toàn chẳng cần đến.

 

“Vốn dĩ những cô nương như ta chẳng mấy khi dùng đến mấy thứ này, nhưng nương ta lại dạy ta tính sổ, làm chưởng quỹ, cũng chẳng khác gì làm phu nhân trong nhà, đúng không? Ngài tìm ta chẳng phải cũng vì chuyện này sao? Nương ta lợi hại lắm, sổ sách của tửu lâu và cửa hiệu trong nhà đều do bà ấy tính rành rọt, cha ta chưa từng giấu lọt quá nửa đồng tiền.”