Ta thầm nghĩ, nếu nàng thích lo sổ sách, vậy thì đời này đi cùng ta hẳn sẽ được phúc rồi.
Nhưng nàng sẽ cùng ta đi được bao lâu đây?
Xét đến cùng, ta và nàng là đôi bên cùng cần, đâu phải phu thê thật sự hai lòng hòa hợp.
Nàng sẽ thích mẫu người ra sao?
Dù sao ta từ nhỏ đã bạc duyên thân thuộc, những chuyện tốt đẹp như vậy có lẽ chẳng đến lượt ta.
Thế nhưng ta thật sự rất thích cảm giác cùng nàng trải qua những tháng ngày này, thích cái cảnh mỗi khi ta tan triều trở về, nàng đều đứng chờ trong sân.
Nàng nói, “Ngày tháng là của chính mình, thế nào cũng phải sống cho tốt.” Nàng chưa có kinh nghiệm, nhưng bảo cha mẹ nàng là như vậy mà sống. Nàng còn nói, nếu ta không quen, có thể kể cho nàng nghe cha mẹ ta đã từng sống ra sao.
Với ta, phụ mẫu là thứ tình cảm vừa ấm áp lại vừa xa xăm. Thuở nhỏ lẻ loi, đến lúc khôn lớn thì trôi dạt, ta đã quên mất những ngày tháng trong căn phòng nhỏ nồng mùi thuốc của phụ thân là như thế nào.
Nhưng ta vẫn nhớ cái cảm giác ấy. Mỗi lần ở bên nàng, trái tim ta như được phủ lên một tấm chăn lông mềm mại.
06
Khi lui triều, có một thanh niên đứng đợi ngay bên xe ngựa của ta. Ta vừa đến gần, hắn lập tức nở một nụ cười rực rỡ như ánh dương:
“Biểu đệ Hành Dương, thật lâu không gặp rồi!”
Ta nghiêng đầu, mày hơi nhíu lại:
“Vị đồng liêu này, trước hết, trên triều đường hẳn là ngày ngày đều gặp, thứ nữa… ngài là?”
“Ta là biểu ca Tùng Phong của đệ mà, chẳng nhớ sao? Cũng trách ta bận rộn chuyện quan vụ, hôn sự của đệ ta chưa kịp đến chúc mừng! Đã vậy thì hôm nay chẳng bằng ngày nào, ta và đệ về phủ hàn huyên cho thỏa!”
Nói xong, hắn liền chui thẳng vào xe, chẳng để ta có cơ hội từ chối.
Đến phủ, đúng lúc gặp cảnh cô mẫu đang đối mặt với Lý Diểu Diểu ngay trước cổng.
Cô mẫu đứng thẳng người, giận dữ quát:
“Ngươi cái đồ ngang ngược hống hách—”
Bên cạnh ta, Chu Tùng Phong vội vàng nhảy xuống xe, trừng mắt kêu to:
“Mẫu thân!”
Khi ta mới hơn một, hai tuổi, cô mẫu đã xuất giá.
Về sau, mỗi năm chẳng gặp được mấy lần.
Mỗi lần gặp, bà chỉ lạnh nhạt nhìn ta một thoáng, rồi coi như ta không tồn tại.
Tổ phụ nhắc đến người con gái này, luôn mang nét áy náy, tiếc nuối:
“A Hành à, nhà ta thiếu nợ cô mẫu con nhiều lắm, đừng oán bà ấy.”
Ta vốn chẳng có bao nhiêu cảm tình với bà, cũng chưa từng mong bà cho ta chút ấm áp, vì vậy cũng không sinh oán hận.
Chỉ là đôi lúc vẫn thấy chua xót trong lòng — dù sao cũng là huyết mạch cùng chung.
Ấy thế mà huyết mạch của bà, đứa con trai mười tháng hoài thai sinh ra, lại đứng giữa sân, mồm miệng mắng chửi nhà mẹ đẻ, gọi bà là “mụ đàn bà thương gia ngu dốt”.
Lý Diểu Diểu khi ấy chỉ nhếch nhẹ khóe môi, trong đôi mắt trong trẻo như hồ thu thoáng chút băng giá, hừ lạnh:
“Cha ngươi cũng là thương nhân, sao chỉ khinh mẹ ngươi? Hay ngươi bò ra từ giữa hai chân cha ngươi đấy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ngươi chỉ mang cùng họ với ông ta mà thôi. Con trai ông ta chẳng ít, ngươi tưởng ông ta thực sự quan tâm ngươi sao? Vì tiền đồ, vì quan chức của ngươi mà chạy đôn chạy đáo, chỉ có mẹ ngươi thôi.”
Đêm đến, ta chợt nhớ đến tổ phụ, nhớ đến ánh mắt lạnh như băng của cô mẫu thuở ta còn bé.
Ta từng ngờ vực khi bà xa cách ta, liệu bà có từng nghĩ — phụ thân và ta cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn cuộc sống khổ cực của bà? Liệu lúc ta cảm thấy mình bạc mệnh, bà cũng từng nghĩ, có phải vì chúng ta không giúp bà nên bà mới khổ đến vậy?
Lúc này, Lý Diểu Diểu lại nói:
“Khổ thì không cần đem ra so bì.”
Ta cảm thấy, nàng dường như đang tỏa sáng — sáng hơn cả ánh nến.
Ở bên nàng, cả tòa viện cô tịch trong những năm tháng đơn độc của ta cũng phủ lên một tầng ánh sáng ấm áp.
07
Hồi nhỏ, trên cây kia dường như cũng có một đôi chim én như thế.
“Nhạn muốn về quê, bướm muốn thành đôi.
Trên đường, ánh trăng dát như sương, ai mà chẳng nhớ cố hương.”
Giọng mẫu thân cười ngân nga vẫn còn vang trong ký ức ta, mà ta lại chẳng biết đâu mới thực sự là cố hương.
Tổ trạch chỉ mỗi khi thư viện cho nghỉ ta mới được về, còn căn nhà ở kinh thành này, ta mới ở chưa đến hai năm.
Nhà đối với ta mà nói, hình như chỉ là căn phòng tràn mùi thuốc của phụ thân.
Nàng nghiêng đầu, hiện ra trong tầm mắt ta, hôm nay trời quang mây tạnh:
“Giờ chỉ còn một con mèo nhỏ hơi cô đơn thôi, đợi nó lớn thêm chút, sẽ dụ được mèo hoang về, đến khi đó sẽ náo nhiệt lắm.”
Ta bừng tỉnh, quay đầu lại—
Nàng đứng ngay bên ta, ôm con mèo tam thể nhỏ mà ta nhặt được trên xe ngựa.
Ta nghĩ… xong rồi.
Hình như… ta đã yêu nàng mất rồi.
08
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ngày hôm sau sau khi đào mương, cánh tay đau đến mức gần như chẳng nhấc nổi lên.
Không biết Lý Diểu Diểu ở thôn thế nào, hẳn là không nguy hiểm như ở đây.
Cha và tổ phụ hy vọng Thịnh gia xuất hiện một vị đại nhân mấy phẩm, là để gia tộc hưng thịnh.
Ta không bài xích chuyện làm quan, cũng chẳng muốn đi buôn.
Thế gian này ai sống mà dễ dàng?
Làm quan thì phải gánh vác dân sinh, làm thương thì phải lo lắng thế cuộc.
Khi ta đứng trên cánh đồng bị cơn mưa lớn cuốn trôi, cũng cuốn sạch lớp bùn đọng trong lòng ta phủ trên con đường lập thân.
Quan phục là ước nguyện bao đời của họ Thịnh, nhưng khi đội mũ quan lên đầu,
ta trước tiên là mệnh quan triều đình, rồi mới là hi vọng của gia tộc.