Cuối cùng bận rộn xong việc bên này, ta trở về thôn, chỉ muốn gặp nàng một lần.
Xử lý xong quay về thì đã quá bữa từ lâu. Đám trai trẻ bản địa đều về nhà, Ngô Tứ bà bà nhiệt tình bảo ta vào bếp lấy chút gì đó ăn.
Gặp được Lý Hiển Duẫn quả thật là ngoài ý muốn,
dù gì thì nhạc phụ nhạc mẫu đã gửi mấy phong thư yêu cầu phát công văn truy nã.
Nhưng cũng không bất ngờ bằng thao tác của Ngô Tứ bà bà.
Ta với nàng ngồi bên bếp lửa, hiếm hoi lại thấy chút gượng gạo.
Còn gượng gạo hơn cả lần đầu tiên gặp nhau ta đã mở miệng cầu hôn.
Chỉ là… ta mới biết rõ tâm ý của mình không lâu, giờ đây lại càng gượng gạo hơn.
Ta chỉ từng học cách theo đuổi một tiểu thư khuê các ôn nhu,
nhưng Lý Diểu Diểu hiển nhiên không phải kiểu người như thế.
Nàng ngồi cạnh ta, tim ta đập cùng nhịp với ngọn lửa trong bếp.
Nói chuyện vài câu, nàng hỏi ta có muốn nghỉ một lát không.
Ta mí mắt díp cả lại, nhưng vẫn muốn ngồi bên nàng thêm một chốc.
Trước khi thiếp đi, ta còn nghĩ, đừng để đè lên nàng.
Kết quả lúc tỉnh dậy, hai chúng ta đang tựa vào nhau.
Về sau, đến khi chúng ta tám mươi tuổi, ngồi trên ghế mây phơi nắng,
vẫn luôn nhớ đến khoảnh khắc ấm áp và hoàn hảo ấy.
09
Tổ phụ và cha mẹ nếu biết ta có một ngày phải vào ngục, liệu có tức đến sống lại không?
Chuyện này thực ra không khó đoán. Số tiền quyên góp chắc chắn ngay từ đầu đã có kẻ ôm lòng tham mà ăn bớt,
ta lại là mầm quan duy nhất trong cả tộc, chẳng qua là chờ xem các tộc lão định xử cho công chính hay là “lưỡng bại câu thương”.
Phóng hỏa huyện nha, rõ ràng là muốn lấy mạng ta.
Chu Tùng Phong đang làm quan ở Hộ bộ, hắn thông đồng với bọn kia sắp đặt những chuyện này, chẳng có gì khó.
Khi phụ thân còn sống, mấy vị thúc bá cũng từng ra vẻ quan tâm vị đại ca này.
Ta chẳng biết tình nghĩa huynh đệ kia là thật hay giả,
nhưng nay bọn họ đã động đến nước này, hiển nhiên sẽ không để ta sống yên.
Hữu tướng rất coi trọng ta, phá lệ thu ta làm môn sinh.
Ông hỏi ta đã có dự liệu gì chưa, có chuyện gì muốn làm không.
Ta nói: “Khí ẩm trong xương còn chưa tán, cảm thấy ngục này quá lạnh,
để thê tử ta mang ít chăn đệm đến nhé.”
Nàng rất lo lắng, nhưng vẫn trấn định, lý trí.
Nàng quả thật là một thiếu nữ rất tốt, cũng rất lợi hại.
“Hôm nay đúng tròn trăm ngày chúng ta thành thân.”
Nàng hơi ngẩn ra, lặng lẽ và đầy nghi hoặc nhìn ta.
“Lúc đó ta nói chỉ cần nàng giúp một tay,
không ngờ lại thành cục diện như hôm nay, ít nhiều liên lụy nàng.”
Ta vốn định hôm nay về nhà sẽ thổ lộ tâm ý.
Nhưng giờ đây, hình như ta chẳng thể nói ra được nữa.
Nếu ta nói ta thích nàng, nàng sẽ nghĩ sao?
Nếu nàng cũng để tâm ta, nhưng cuối cùng ta vẫn phạm tội,
há chẳng phải sẽ kéo nàng xuống bùn?
Nếu nàng không có tình ý với ta,
thì há chẳng phải sẽ dằn vặt, áy náy?
Ta không muốn nàng khổ sở.
Ta muốn nàng yêu ta, nhưng càng muốn nàng mãi mãi tự do phóng khoáng.
Nhưng trong đôi mắt trong như làn nước ấy, ánh sáng khẽ rung động,
trong lòng nàng không phải không có ta.
Ta ngước nhìn hồ nước ấy, ngập ngừng giây lát.
Cổ tay thoáng lạnh — giọt nước từ mái hiên rơi xuống ướt tay áo.
Ta cúi đầu nhìn, nó nhắc nhở ta về tình cảnh hiện giờ.
Trong lúc thế này, làm sao ta có thể nói câu “thích nàng” đây?
Cuối cùng ta chỉ dặn nàng phải tự lo cho mình, còn nàng nói với ta:
“Hãy chờ ta.”
10
Ta không ngờ người phá vỡ cục diện cuối cùng lại chính là cô mẫu.
Bà mang theo thư từ của con trai mình, sổ sách của trượng phu, cùng chứng từ thương hội ở quê nhà, để chứng minh ta trong sạch.
Đình thẩm kết thúc, Chu Tùng Phong đứng giữa sân mà gào thét chửi rủa,
hắn nói:
“Thiên hạ này làm gì có người mẹ nào lại muốn lấy mạng con mình như vậy?!”
Cô mẫu đứng vững như tùng bách, chẳng động một cọng tóc, đáp:
“Ngươi rốt cuộc cũng là khúc ruột rơi xuống từ thân ta.
Dẫu ngươi có vô dụng thế nào, ta chỉ mong ngươi sống một đời bình phàm, miễn là mạnh khỏe, an ổn, thế đã là tốt.
Nào ngờ phụ thân ngươi lại dạy ngươi lập sổ giả, dạy ngươi tham ô, hối lộ.
Những chuyện ấy ta trước đây hoàn toàn không biết,
nếu biết, ta đã chẳng buông thả ngươi để ngươi trượt xuống đến mức này.”
Chu Tùng Phong đỏ mặt tía tai hét lại:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cha ta buôn bán làm ăn phát đạt như vậy, sao lại có thể dạy sai ta được?!
Năm xưa các người chẳng phải cũng vì quyền thế của cha ta mà gả vào sao?
Ngươi nỡ đắc tội Chu gia như thế ư?!”
Cô mẫu rút ra một tờ giấy mỏng trải ra:
“Đây là hòa ly thư giữa ta và cha ngươi.
Chữ ký này ta đã hạ bút từ mười năm trước.
Còn cha ngươi không dám ký,
là vì hễ ký xong, hắn phải hoàn lại của hồi môn của ta —
mà hắn thì đã tiêu sạch từ lâu rồi.”
Bà ngẩng đầu, nói từng chữ rõ ràng:
“Gia huấn Thịnh gia ta — lấy thành tín mà lập thân.
Bao năm qua, ta đã sống hồ đồ,
nay chính là lúc quay đầu trong biển khổ.”
Bà đương nhiên không lấy mạng Chu Tùng Phong.
Hắn bị biếm ra biên ải,
cô mẫu chỉ thản nhiên bảo:
“Cũng cần phải rèn luyện rèn luyện hắn.”
Ta đứng trước cổng Đại Lý Tự đợi Lý Diểu Diểu,
còn cô mẫu không bước lên xe, mà đứng lại bên ta.
“Hành ca nhi.”
Bà mỉm cười, những nếp nhăn khóe mắt chồng lên nhau thành những đuôi cá xinh đẹp:
“Ta cứ nhớ mãi dáng vẻ thuở nhỏ của con, lại quên mất nay con đã lớn thế này rồi.”
Bà nhẹ nhàng thở dài:
“Ngày trước ta oán hận phụ thân và huynh trưởng, phải hy sinh nửa đời mình.
Mỗi lần thấy con, ta đều nghĩ — con sao có thể hiểu được những ngày ta đã trải qua?
Giờ đây ta mới chợt hiểu, hồi đó con hẳn cũng đã rất khổ.”
Khoảng thời gian ấy, đối với chúng ta đều đã quá xa xôi, đến mức những lời buông bỏ bây giờ nghe cũng chẳng còn gì để nói.
Ta chỉ bảo:
“Khi ấy cô mẫu cũng đâu có sống tốt hơn gì, đừng tự trách vì đã không giúp được con.
Đã là khổ, thì cũng chẳng cần phân cao thấp.
Điều quan trọng bây giờ — là những ngày sau này.”
Bà dần thả lỏng vẻ mặt, khẽ gật đầu đầy an ủi:
“Nếu phụ mẫu con thấy con lớn lên ngay thẳng như thế, lại có được mái nhà yên ổn thế này, ắt hẳn cũng sẽ rất vui mừng.”
Ta ngẩng đầu, thấy Lý Diểu Diểu đứng ngoài cửa nhìn ta.
Ta nghĩ — lần này, ta nhất định phải nói ra.
11
Vào dịp năm mới, Lật Tử đã lớn không ít.
Chiều dài thì vẫn bình thường, nhưng… tròn vo hơn hẳn.
“Tết này có định mang nó về nhà nàng không?”
“Sao lại không mang? Bỏ nó ở nhà một mình chẳng phải cô độc lắm sao? Chàng nỡ lòng nào?”
Nàng nghiêng đầu nhìn ta, còn con mèo cũng nghiêng đầu theo nàng.
Hai “cái đầu” nhìn ta, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn đáp ứng bất cứ điều gì.
Hà Thúc đưa đến hai phong thư, mỗi người chúng ta một bức.
“Là thư của cô mẫu phải không? Bà ấy viết gì vậy?”
“Làm sao nàng biết?”
“Bà ấy thích dùng loại giấy này, liếc một cái là nhận ra ngay.
Cô mẫu nói gì thế? Ta đọc được không?”
Cách hơn hai mươi năm, cô mẫu quay về tổ trạch Thịnh gia,
đem tất cả sổ sách của thương hội trong mười năm trở lại đây lật xem một lượt.
Thúc phụ gây chuyện, bị xóa tên khỏi tộc phả, một nhánh ấy giờ chỉ còn ta và bà gánh vác.
Cô mẫu sắp xếp hành hội đâu ra đấy, đến mức đừng nói mèo vờn chuột,
đến dấu chân mèo cũng không tìm thấy một cái.
Người bà từng để trong tim đến giờ vẫn chưa lấy vợ, gần đây vừa được điều trở về quê nhà.
Không biết vị thiết nữ tử ấy sẽ có dự định gì.
“Là thư của nhạc phụ nhạc mẫu à? Có chuyện gì không?”
Lý Diểu Diểu vật lộn ôm lấy Lật Tử:
“Cha mẹ ta bảo mang nó về, ở nhà còn bao nhiêu đồ ăn thừa đang chờ nó ‘xử lý’ đấy!”
Nàng xoay con mèo lại, áp mặt đối mặt với nó:
“Sao ngươi lại được cha mẹ ta yêu chiều hơn cả ta vậy?
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Lần này về, có khi nào béo thành một cục tròn xoe không đây?”
Ta chỉ nhướng mày không đáp.
Lật Tử được nàng cho ăn đâu ít gì.
Đây là cái Tết đầu tiên ta và nàng cùng nhau trải qua.
Còn phía trước… đếm không xuể xuân hạ thu đông, én về hoa rụng.
Ta sẽ nắm lấy tay nàng, ngắm từng hoàng hôn của tất cả những ngày sau này.
-HẾT-