Phục Lạc Viên

Chương 10



32

 

Dì út uống say, không thể lái xe.

 

Tôi đành gọi taxi chở hai dì cháu về căn biệt thự giữa lưng chừng núi của nhà họ Vinh.

 

May là dì còn có thể tự đi, chứ không thì tôi chẳng biết phải làm sao mới dìu nổi.

 

Vừa bước vào cổng lớn nhà họ Vinh, tôi liền thấy Đỗ Lẫm và cô ruột của Vinh Khiên đang đứng trước cửa biệt thự.

 

Vinh cô cô nhíu mày: “Đi đâu mà uống say đến thế?”

 

Đỗ Lẫm đưa tay đỡ dì út, dì nhìn thấy hai mẹ con họ thì khẽ đẩy tay tôi ra, cố chấp tự mình bước vào phòng ngủ.

 

Trong nhà, người giúp việc đều đã nghỉ phép.

 

Tôi không muốn dây dưa với họ, chỉ lẳng lặng đi theo dì út vào phòng để chăm sóc.

 

Vinh cô cô tỏ vẻ ta đây là chủ nhà, nói lớn: “Tưởng Gia phải không? Pha hai tách trà mang ra đây, đúng là chẳng biết phép tắc gì cả.”

 

Tôi làm như không nghe thấy, đi thẳng vào trong, để mặc bà ta ở phòng khách vẫn đang lải nhải mắng c.h.ử.i điều gì đó.

 

Đến tối, tôi tưởng hai mẹ con họ đã về, mới ra bếp chuẩn bị cơm tối.

 

Không ngờ, trong căn phòng khách tối om, Đỗ Lẫm đang ngồi hút thuốc, làn khói mờ mịt bao quanh người anh ta.

 

Ánh đèn từ ngoài biệt thự hắt vào, vẽ nên bóng dáng đôi chân dài đang gác lên bàn trà của anh ta.

 

Vinh cô cô chẳng biết đã đi đâu mất.

 

Tôi đành lên tiếng hỏi: “Anh đến đây có việc gì?”

 

Đỗ Lẫm dập tắt điếu thuốc, trong bóng tối, tròng kính trên mắt anh ta phản chiếu một ánh sáng lạnh lẽo, thấp thoáng bóng hình tôi bên trong.

 

“Tưởng Gia, đây là nhà họ Vinh, đến lượt cô hỏi tôi làm gì sao?”

 

Tôi đáp lại bằng giọng châm biếm: “Đúng vậy, đây là nhà họ Vinh, nhưng hình như anh cũng đâu mang họ Vinh.”

 

Đỗ Lẫm không tức giận mà lại bật cười: “Không trách được cha con nhà họ Vinh coi trọng dì cô và cô đến thế. Quả nhiên là giỏi che giấu móng vuốt dưới lớp nhung.”

 

Tôi không muốn phí lời với anh ta nữa. Lòng người bẩn thỉu, đoán gì cũng chỉ toàn suy nghĩ hẹp hòi mà thôi.

 

Thấy tôi định rời đi, Đỗ Lẫm lại nói: “Cha ruột cô và gia đình ông ta cũng ở tỉnh thành này, cô chưa từng nghĩ đến việc đi tìm họ sao?”

 

Tôi lạnh giọng: “Anh điều tra tôi à?”

 

Đỗ Lẫm nói: “Cần gì tôi phải điều tra. Về gia đình cô, cậu tôi đã cho người tìm hiểu kỹ từ năm ngoái rồi. Nếu không, ông ấy sao lại cho cô ở lại nhà họ Vinh đến bây giờ? Vì biết rõ cô thật sự chẳng còn nơi nào để đi.”

 

Tôi và cha ruột đã đoạn tuyệt hơn mười năm nay.

 

Nếu anh ta đã biết rõ, thì nói mấy lời vô nghĩa này là để khiến tôi thấy xấu hổ sao?

 

Tôi không khách khí nói: “Nếu anh rảnh rỗi thế, chi bằng giúp tôi đòi tiền cấp dưỡng đi. Ông ta đã gần một năm rưỡi không gửi một đồng nào rồi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đỗ Lẫm khẽ cười: “Cô dám sai khiến tôi à?”

 

Tôi cười lạnh — kẻ tay trắng như tôi chẳng sợ ai.

 

“Học hành là con đường duy nhất của tôi. Khi thi đỗ đại học, tôi tự khắc sẽ rời khỏi nhà họ Vinh. Anh có dọa nạt tôi bây giờ thì cũng chẳng có ý nghĩa gì đâu.”

 

Đỗ Lẫm lập tức hỏi: “Tôi chỉ tò mò, cô ở trong nhà họ Vinh, chẳng lẽ chưa từng động lòng với khối tài sản kếch xù này?”

 

Lần này, đến lượt tôi bật cười khinh miệt.

 

“Ngay cả dì tôi mà nhà họ Vinh còn chẳng xem ra gì, thì ông Vinh có coi tôi là cái gì đâu?”

 

“Bớt cái bộ mặt ham tiền của anh lại đi. So với việc hạch sách một đứa mồ côi như tôi, anh nên bỏ công sức mà đi nịnh nọt cậu của anh thì hơn.”

 

Trong bóng tối, tôi không nhìn rõ sắc mặt của Đỗ Lẫm. Anh ta dường như nổi giận, nhưng lại cố kiềm chế xuống.

 

“Giỏi lắm, Tưởng Gia. Bình thường không nói thì thôi, mở miệng ra là cứng rắn, đanh thép.”

 

33

 

Vinh Khiên từ nước ngoài trở về, da đen sạm như con khỉ, mang theo quà cho tôi. 

 

Tôi đang ngồi trong phòng gõ bàn phím, lấp nốt phần truyện võ hiệp mình còn dang dở, thì một quả cầu thủy tinh được đưa ra trước mặt. 

 

Bên trong quả cầu là một thế giới thu nhỏ — những hàng dừa nhiệt đới tầng tầng lớp lớp, bãi cát mịn như tơ, và vài cánh chim hải âu nhỏ như những chấm trắng li ti. 

 

Khi lắc nhẹ, thế giới bên trong đảo lộn, cát chảy xoay vòng, rồi lại trở về khung cảnh bãi biển ban đầu. 

 

Rõ ràng chỉ là món quà lưu niệm du lịch rất phổ biến, nhưng lại được chế tác tinh xảo, mang một chút cảm giác tang thương như “thương hải biến thành tang điền”. 

 

Vinh Khiên nói:  “Em không thể đến Đông Nam Á, nên anh mang rừng nhiệt đới về tặng em.” 

 

Tôi khẽ cười:  “Chọn ở sân bay à?” 

 

Vinh Khiên nhướng mày:  “Chậc, đừng có chê anh không có thành ý.” 

 

Rõ ràng là chẳng có chút thành ý nào cả. 

 

34

 

Học kỳ mới lại bắt đầu, tôi và Vinh Khiên lên lớp 11, phải chọn ban Khoa học tự nhiên hoặc Xã hội. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Tôi muốn chọn ban tự nhiên, nhưng nền tảng của Vinh Khiên quá yếu. Nếu anh chọn cùng tôi, tôi hoàn toàn không nắm chắc có thể giúp anh giữ được thành tích như hiện tại. 

 

Vinh Tử Khôn hy vọng đứa con trai duy nhất của mình sau này có thể tiếp quản tập đoàn, nên cũng thiên về việc để Vinh Khiên chọn ban tự nhiên. 

 

Nhưng khi nhìn vào bảng điểm lệch quá mức của anh, ông gần như chẳng còn lựa chọn nào khác. 

 

Dì út hiểu rõ nỗi bất đắc dĩ khi tôi phải chọn ban xã hội, nên đã đưa tôi đi dạo phố, rồi mua cho tôi một chiếc vòng tay bằng vàng đặc. 

 

Thấy tôi không muốn nhận, dì út liền nói: “Coi như là dì chuẩn bị sẵn cho con chút của hồi môn. Sau này con lên đại học, còn nhiều thứ cần dùng đến tiền lắm.”

 

Nghe vậy, tôi đành phải nhận lấy.

 

Hiện giờ, ăn mặc, học phí — tất cả đều do nhà họ Vinh chu cấp. Ngoài chút tự tôn rẻ rúng này, tôi còn có gì thật sự thuộc về mình đâu.