Anh đang mải mê chơi game, nghe tôi nói liền dừng lại, trong tai nghe còn vang lên tiếng c.h.ử.i tục của đồng đội.
Nhưng Vinh Khiên chẳng buồn để tâm, chỉ ngước lên nhìn tôi, ánh mắt ngạc nhiên pha chút vui mừng: “Ơ kìa, cô em Tưởng cuối cùng cũng chịu nhìn thấy tôi rồi à?”
Suốt nửa năm qua, tôi coi như anh là không khí.
Tôi lạnh nhạt nói: “Mang bài kiểm tra lần trước ra đây, tôi có hai tiếng, sẽ giúp anh rà lại phần hổng kiến thức.”
Vinh Khiên nghe lời, ngoan ngoãn mang bài ra thật.
Nhưng hai tiếng sau, người mặt mày khó coi lại chính là tôi.
Tôi thật sự không hiểu nổi — cùng học một lớp, cùng nghe một thầy dạy, vậy mà sao anh lại có thể không nắm nổi đến ba phần nội dung trong sách giáo khoa!
Vinh Khiên gãi đầu, mặt dày mà nói như chẳng có gì: “Từ sau cấp hai, tôi có học hành gì nghiêm túc đâu.”
Tôi thành thật hỏi lại: “Cậu là heo à?”
Có lẽ Vinh Khiên tưởng tôi đang đùa, vậy mà lại gật đầu: “Ừ, làm heo cũng không phải không được.”
Hoàn toàn không cùng tần số nói chuyện!
Tối hôm đó, Vinh Tử Khôn đi tiếp khách về, đã là hai giờ sáng. Khi đi ngang qua phòng ăn, ông giật mình như thấy ma.
Trên bàn ăn là cả một dãy sách giáo khoa chất chồng cao ngất.
Vinh Khiên ngồi bên cạnh tôi, vừa ngáp dài vừa chép bài, còn tôi thì cau mày, nghiêm túc sắp xếp từng chồng sách theo từng môn học.
Một công tử ăn chơi nổi tiếng mà chịu khó thức đêm học bài — chẳng khác nào gặp chuyện hoang đường!
Đỗ Lẫm đi theo sau Vinh Tử Khôn, vừa bước vào liền bật đèn chùm trong phòng ăn, ánh mắt nghiêm khắc như đang bắt trộm.
Vinh Khiên khẽ gọi: “Anh họ.”
Rồi lại cúi đầu tiếp tục chép bài.
Mắt tôi đỏ hoe vì thức khuya, chỉ thấy cái nhìn soi mói của Đỗ Lẫm thật đáng ghét, nên chẳng thèm để tâm đến anh ta.
Ngược lại, Vinh Tử Khôn lại vô cùng vui vẻ, cười nói: “Còn hơn cả cầu thần khấn Phật — hóa ra mang Phật về nhà là có thật đấy, tốt lắm, tốt lắm.”
30
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tự học đối với tôi chưa bao giờ là vấn đề, nhưng phải kèm cặp cái cục nợ mang tên Vinh Khiên này suốt ngày — thật sự là một thử thách lớn.
Tôi hỏi dì út xem có thể thuê gia sư cho anh được không.
Dì chỉ khẽ cười khổ.
Thì ra, hồi tiểu học Vinh Khiên học hành không tệ, nhưng từ cấp hai trở đi thì sa sút hẳn. Những năm qua, các gia sư nổi tiếng đến dạy, bị anh chọc cho tức bỏ đi đã hơn bảy người.
Vinh Khiên lại còn nói rằng, để tôi dạy thì còn hiệu quả hơn, vì dù ở nhà hay ở trường, bất cứ lúc nào cũng có thể học, tiện hơn gia sư nhiều.
Tôi chỉ biết than thầm trong lòng, nhưng vẫn đành c.ắ.n răng tiếp tục kéo lê cục nợ này đi học, ngày ngày thúc ép anh học hành cho ra hồn.
Cuối học kỳ tiếp theo, tôi đã chen được vào top 20 của khối, còn Vinh Khiên thì cũng lên được hạng trung bình — cuối cùng không còn đội sổ nữa.
Vinh Tử Khôn cầm bảng điểm, vai run run vì vui mừng, nhưng vẫn cố giữ vẻ nghiêm nghị của bậc cha chú: “Cuối cùng cũng biết cố gắng rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đỗ Lẫm lạnh nhạt nói: “Quả nhiên là gần đèn thì sáng, từ khi Tưởng Gia đến, thành tích của Vinh Khiên đúng là tiến bộ rõ rệt.”
31
Kỳ nghỉ hè đến. Vì Vinh Khiên học hành tiến bộ, Vinh Tử Khôn liền dẫn anh sang Đông Nam Á khảo sát dự án bất động sản du lịch.
Những chuyến công tác như vậy, dì út vốn chẳng bao giờ đi cùng, hơn nữa người giúp việc và tài xế trong nhà đều được cho nghỉ phép.
Cả căn biệt thự rộng lớn giữa lưng chừng núi, chỉ còn lại hai người — tôi và dì út.
Dì út mới có thể thở phào đôi chút.
Người ngoài nhìn vào, ai cũng tưởng dì sống sung sướng, là phu nhân hào môn được gió xuân bao phủ.
Nhưng thật ra, làm “phu nhân nhà giàu” chẳng hề dễ dàng.
Những năm qua, việc làm ăn của Vinh Tử Khôn ngày càng lớn mạnh, nhưng dù sao vẫn là doanh nghiệp dựa vào nền tảng gia tộc.
Rất nhiều chuyện, dì út không thể can dự, vì thế trong nhà cũng chẳng có bao nhiêu tiếng nói.
Trong suốt một năm ở nhà họ Vinh, tôi nhìn thấy rất nhiều chuyện — trước mặt Vinh Tử Khôn, người trong nhà còn tỏ ra cung kính với dì út, nhưng sau lưng thì chẳng mấy ai thật sự tôn trọng bà.
Dì út không muốn nấu ăn ở nhà, liền lái xe đưa tôi vào trung tâm thành phố đi dạo.
Hai dì cháu đi qua hết cửa hàng này đến cửa hàng khác trong khu trung tâm thương mại CBD, quần áo, trang sức đắt đỏ đến đâu, dì chỉ cần quẹt thẻ một cái, không hề cau mày lấy một lần.
Người ta nói đi mua sắm có thể khiến phụ nữ vui vẻ, nhưng dì út dường như chẳng có hứng thú, còn tôi thì chỉ thấy mệt mỏi.
Dì lại dẫn tôi đến một nhà hàng Pháp đạt chuẩn Michelin, dạy tôi cách cầm d.a.o nĩa, cách dùng bữa theo phong cách phương Tây.
Tôi học rất nhanh, động tác cũng rất chuẩn mực, nhưng khi miếng thịt bò tái lạnh lẽo vào miệng, tôi lại nhớ đến món hủ tiếu xào sa tế bò ở quán ven đường nơi thị trấn.
Ừ, câu “heo rừng không quen ăn cám mịn” chắc là để nói về tôi rồi.
Thấy vậy, dì út cũng buông d.a.o nĩa xuống, nhẹ nhàng cầm ly rượu vang lên, khẽ lắc.
“Tiểu Gia, con đừng trách dì. Năm đó dì bỏ đi cùng Vinh Tử Khôn, làm tổn thương mẹ của dì – bà ngoại con. Nhưng cuộc sống sung túc hôm nay, chính là bằng chứng cho thấy lựa chọn năm đó của dì là đúng.”
Tôi cứng họng, không hiểu vì sao dì lại đột nhiên nhắc đến chuyện này.
Dì uống cạn ly rượu, khẽ thở dài, nói tiếp:
“Để có được ngày hôm nay, dì cũng phải đ.á.n.h đổi rất nhiều. Nhà họ Vinh ai cũng mắng dì là hồ ly tinh, cướp chồng người khác, cướp con người ta. Nhưng họ có biết mấy năm đầu dì sống ra sao không? Vì Vinh Khiên, dì đã không may bị sảy thai… Cả đời này, dì không thể có con được nữa.”
Nói xong, dì lại tự rót thêm một ly rượu vang.
Tôi chưa từng uống rượu, nhưng ở nhà họ Vinh cũng đã thấy qua, biết rằng rượu vang dễ khiến người ta say, nên đưa tay chặn lại ly rượu dì đang định rót.
Dì mỉm cười dịu dàng: “Dì biết con thắc mắc vì sao dì lại kể những điều này cho một đứa trẻ như con… Có lẽ là vì, Tiểu Gia à, con là người thân cuối cùng mà dì còn lại trên đời này.”
Nói xong, dì út liền bật khóc.
Trước mặt cha con nhà họ Vinh, dì luôn giữ vẻ dịu dàng, bình tĩnh, là phu nhân đoan trang và quý phái của gia tộc họ Vinh.
Nhưng trước mặt tôi, dì chỉ là dì út của tôi mà thôi.
Dì mang trong lòng nỗi day dứt với tôi, cũng là nỗi hối hận với bà ngoại.
Nếu dì thật sự ích kỷ, đã chẳng cần quan tâm đến tôi. Nhưng cuối cùng, dì vẫn đưa tôi ra khỏi cái thị trấn nhỏ bé, tù túng ấy.