46
Học kỳ đầu năm lớp 12 trôi qua, thành tích của tôi vẫn bị ảnh hưởng, từ top 3 rớt xuống hơn hạng 30.
Người lên sân khấu phát biểu cuối kỳ đã đổi thành Đổng Tử Tân.
Tôi ngồi dưới sân khấu, không nghe lọt một câu nào.
Trong top 10 có hơn một nửa học sinh đặt mục tiêu thi vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại.
Thật ra, tôi chưa từng thật sự thích Thanh Hoa hay Bắc Đại.
Mục tiêu của tôi từ trước đến nay vẫn là tự lực cánh sinh.
Còn Thanh Hoa và Bắc Đại, chỉ khiến cho mục tiêu ấy của tôi trông có vẻ rực rỡ và tốt đẹp hơn mà thôi.
Vinh Khiên ngồi bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi, khẽ nói:
“Tưởng Giai, không sao đâu, chỉ là lần này thi không tốt, lần sau chúng ta thi lại là được.”
Tôi lặng lẽ rút tay về, nhưng Vinh Khiên không chịu buông.
Với tính cách công tử quen thói của anh, tôi đành nói:
“Nếu thành tích của anh cũng rớt theo, tôi mới thật sự đau đầu đấy.”
“Em không cần lo, tôi còn phải cùng em thi đỗ Thanh Hoa – Bắc Đại cơ mà.”
47
Kỳ nghỉ đông năm lớp 12 rất ngắn, trường chỉ cho nghỉ hai tuần.
Cận Tết, Vinh Tử Khôn lẽ ra đã phải về nước từ lâu, nhưng ông ta lại trì hoãn lịch trình đến tận ngày ba mươi Tết.
Đây là cái Tết thứ ba tôi trải qua ở nhà họ Vinh, nếu không có gì bất ngờ, hẳn lại là một cái Tết cả nhà họ Vinh quây quần bên nhau ở biệt thự lưng chừng núi.
Nhưng năm nay, Vinh Tử Khôn nói rằng chỉ muốn cả nhà nhỏ của mình cùng ăn tất niên.
Dì nhỏ cuối cùng cũng không phải một mình lo toan bao nhiêu chuyện vặt vãnh nữa, chỉ dặn đầu bếp chuẩn bị một bàn đồ ăn thật thịnh soạn.
Thế nhưng tâm trạng của dì lại chẳng hề nhẹ nhõm, trái lại còn đầy lo lắng.
Trước đêm giao thừa, Vinh Khiên lén nhờ tài xế mua pháo hoa, định tối sẽ đốt.
Khi chúng tôi đang bày pháo hoa ngoài bãi cỏ sau vườn, liền thấy hai chiếc xe dừng lại trên con đường giữa sườn núi.
Vinh Tử Khôn bước xuống từ một trong hai chiếc xe, cùng lúc đó, một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp cũng bước xuống, rồi ôm chầm lấy ông ta.
Hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau một lúc, sau đó mới lưu luyến chia tay.
Họ mỗi người lên một chiếc xe riêng — xe của Vinh Tử Khôn chạy về hướng biệt thự, còn xe của người phụ nữ thì xuống núi.
Vinh Khiên trông vô cùng khó chịu, hồi lâu cũng không nói gì.
Cảnh tượng ấy tôi nhìn thấy mà chẳng hề cảm thấy ngạc nhiên.
Bởi vì ai cũng biết, bên cạnh Vinh Tử Khôn chưa bao giờ chỉ có một người phụ nữ.
Nếu không, người nhà họ Vinh đã chẳng đối xử với dì nhỏ của tôi bằng thái độ lạnh nhạt suốt bao năm như thế.
Bữa cơm đoàn viên đêm giao thừa năm ấy, ba người nhà họ Vinh ai nấy đều mang trong lòng tâm sự riêng.
Vinh Tử Khôn hỏi Vinh Khiên về nguyện vọng thi đại học, Vinh Khiên lạnh nhạt đáp:
“Con muốn thi vào Thanh Hoa – Bắc Đại.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Vinh Tử Khôn liếc nhìn tôi một cái, rồi vẫn nói:
“Con là con trai của ta, sau này phải kế nghiệp ta. Các trường kinh tế ở Hương Cảng hay Tinh Châu sẽ hợp với con hơn.”
Vinh Khiên cười lạnh:
“Tại sao con nhất định phải kế nghiệp cha?”
Vinh Tử Khôn tức giận hỏi:
“Vậy con muốn làm gì?”
Vinh Khiên nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chỉ cần rời xa cha, làm gì cũng được.”
Vinh Tử Khôn ném mạnh cái bát xuống bàn, đứng bật dậy, lớn tiếng quát:
“Mày mà rời khỏi tao, mày nghĩ mày là cái thá gì hả!”
Vinh Khiên cũng lập tức đứng lên, đáp trả:
“Chỉ cần không trở thành người như cha, thì con mới coi như là một con người.”
Câu nói đó ngay lập tức châm ngòi cho cơn thịnh nộ của Vinh Tử Khôn.
Mãi đến khi Vinh Tử Khôn vô tình đẩy ngã dì nhỏ đang đứng ra can ngăn, Vinh Khiên mới lao tới, mạnh tay đè chặt ông ta xuống đất, khống chế chính cha mình.
Vinh Khiên lạnh lùng nói:
“Đừng tưởng tôi quên rồi. Cha từng làm gì với mẹ ruột của tôi, tôi đều nhớ rõ. Cha hoàn toàn không có tư cách quyết định tương lai của tôi!”
Nghe vậy, không hiểu sao Vinh Tử Khôn lại chùng xuống, không tiếp tục mắng mỏ Vinh Khiên nữa.
Vinh Khiên tức giận bỏ ra khỏi phòng ăn.
Vinh Tử Khôn hất tay dì nhỏ đang đỡ mình, gào lên với chúng tôi:
“Tất cả cút hết cho tao!”
Chuyện của nhà họ Vinh, tôi không muốn dính vào.
Dì nhỏ là người bị trói buộc, còn tôi thì không thể như thế.
49
Biệt thự lưng chừng núi có không ít chỗ có thể trốn, tôi tìm mãi mới thấy Vinh Khiên trong phòng chứa đồ trên gác mái.
Bên cạnh anh là những chai rượu ngoại được cất trong hầm, anh nằm dài trên sàn, mệt mỏi nhìn lên trần nhà.
Tôi gọi anh xuống lầu, nhưng anh lại nắm lấy tay tôi, không chịu buông.
“Ở lại với anh đi, Tưởng Giai.”
Tôi ngồi xuống bên cạnh anh, phủi lớp bụi trên tay.
Tửu lượng của Vinh Khiên vốn không tệ, chai rượu mới uống hết một nửa, anh vẫn còn có thể nói chuyện bình thường với tôi.
“Tết năm nay, chắc không đốt pháo hoa được rồi.”
“Năm nào mà chẳng đốt, sang năm đốt cũng như nhau thôi.”
“Không phải thế, đúng không?”
Thì ra, tâm tư của tôi cũng chẳng giấu được sâu đến vậy.
“Anh biết, anh không thể giữ được em. Nên anh mới cố gắng học hành, muốn theo kịp bước chân anh … anh muốn cùng em đi trên con đường ấy.”
Tim tôi bất giác nhói lên một cách vô cớ.
Không biết từ khi nào, Vinh Khiên đã ngồi dậy, đôi môi say khướt của anh khẽ chạm lên má tôi một cái.
Bên ngoài gác mái, tiếng chuông chào năm mới vang lên.
Phía dưới chân núi, tiếng pháo và pháo hoa nối tiếp nhau nổ rền, qua ô cửa kính của gác mái nhìn xuống, có thể thấy cả thành phố tỉnh lỵ rực rỡ, sáng bừng giữa màn đêm.
Vinh Khiên khẽ cười, nói nhỏ:
“Đúng lúc thật. Năm mới vui vẻ nhé, Tưởng Giai.”
Tai tôi nóng bừng lên, cả khuôn mặt hẳn đỏ như con tôm luộc, chẳng cần soi gương cũng biết.
Không biết tôi đã ngẩn người bao lâu.
Khi Vinh Khiên lại định cúi gần tôi thêm lần nữa, tôi vội nói:
“Năm mới vui vẻ, tình bạn muôn năm.”
Vinh Khiên sững sờ một lúc lâu, rồi mới khẽ nói:
“Năm mới vui vẻ, tình bạn… muôn năm.”
Tôi – một người như thế này đây – ngoài tương lai có vẻ sáng sủa ra, không có bất kỳ vốn liếng nào để đ.á.n.h cược vào điều gì, kể cả tình yêu.