Phục Lạc Viên

Chương 15



50

 

Sau Tết, Vinh Khiên tròn hai mươi tuổi, còn tôi mười chín.

 

Ngày mồng hai Tết, Vinh Tử Khôn đã rời khỏi biệt thự lưng chừng núi, chỉ có dì nhỏ phát lì xì cho chúng tôi.

 

Cả hai chúng tôi đều ngầm hiểu mà giữ im lặng trước dì, có lẽ dì cũng đã sớm nhận ra, nhưng thì sao chứ.

 

Năm đó, dì đã từ bỏ tất cả để cùng Vinh Tử Khôn bỏ trốn lên tỉnh thành.

 

Đến hôm nay, Vinh Tử Khôn đã trở thành tổng giám đốc tập đoàn, còn dì cũng đã trở thành “Vinh phu nhân” danh chính ngôn thuận.

 

Chỉ là một lần ngoại tình thôi, làm sao dì có thể vì thế mà nổi giận đến mức tự tay xé nát hạnh phúc mà dì đã dốc lòng vun đắp suốt bao năm.

 

51

 

Mồng năm Tết, tôi và Vinh Khiên trở lại trường học.

 

Số ngày đếm ngược đến kỳ thi đại học được treo ở vị trí nổi bật nhất trong lớp, khiến ai nhìn thấy cũng cảm thấy một nỗi sợ mơ hồ.

 

Lần đầu tiên, thời gian dạy cho chúng tôi hiểu rằng — nó cũng có quyền uy của riêng mình.

 

Chuyện xảy ra vào đêm giao thừa, cả hai chúng tôi đều giả vờ như chưa từng có gì xảy ra.

 

Tuy vậy, Vinh Khiên dường như không muốn từ bỏ chút cơ hội nảy mầm ấy.

 

Anh học địa lý rất giỏi, có lần tình cờ đạt hạng nhất toàn khối môn đó.

 

Cầm tờ bài kiểm tra trong tay, anh để mọi người vây quanh, tự hào nói:

 

“Thấy chưa, đây là nhờ công của em gái nhà tôi đấy!”

 

Tôi lấy quyển sách che mặt lại, còn Vinh Khiên thì vênh váo như một con công xòe đuôi.

 

Đổng Tử Tân cau mày, hỏi tôi:

 

“Đây là hành vi tán tỉnh kiểu mới của loài linh trưởng à?”

 

Tôi trừng mắt nhìn cậu ta một cái, rồi tiếp tục giả c.h.ế.t.

 

Kết quả thi thử lần thứ nhất, tôi trở lại top 10, Vinh Khiên vẫn ở khoảng hơn hạng 40, còn Đổng Tử Tân thì lại rớt khỏi top 3, xuống hạng 7.

 

“Không phải tại cậu đêm nào cũng nói mớ, khiến tôi mất ngủ, thì tôi đâu có rớt nhiều điểm như vậy chứ?”

 

Vinh Khiên phá lên cười ba tiếng, sau đó lấy một gói mì ăn liền ra nấu đêm để dỗ dành Đổng Tử Tân.

 

Phải nói thật, tay nghề nấu mì của Vinh Khiên đúng là tuyệt đỉnh, từng khiến bạn cùng phòng của anh thèm đến mất ngủ suốt đêm.

 

Người bên cạnh tò mò hỏi:

 

“Vậy ‘Vua khỉ’ nói mớ cái gì thế?”

 

Đổng Tử Tân vừa định mở miệng, thì Vinh Khiên liền bịt chặt miệng cậu ta lại, đe dọa:

 

“Nếu dám nói, tôi sẽ nhuộm tóc cậu thành màu hồng rồi ném lên núi khỉ đấy.”

 

Kỳ thi thử lần hai, tôi cuối cùng cũng trở lại top 3, còn Vinh Khiên vẫn dậm chân tại chỗ, Đổng Tử Tân vẫn giữ vị trí thứ 7.

 

Đáng lẽ còn một kỳ thi thử lần ba, nhưng nhà trường lo học sinh chịu áp lực quá lớn nên đã hủy bỏ.

 

Dù sao cũng chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi đại học, thi thêm hay không cũng chẳng khác biệt mấy.

 

Nhưng chẳng có ai dám lơi lỏng, ai nấy đều tự tìm ra môn yếu của mình để tiếp tục luyện đề.

 

Đổng Tử Tân đã mấy đêm liền lo lắng đến mất ngủ.

 

Còn Vinh Khiên cũng thấp thỏm, sợ rằng chỉ vì kém một điểm mà trượt khỏi Thanh Hoa – Bắc Đại.

 

Tôi khuyên anh:

 

“Không nhất thiết phải là Thanh Hoa hay Bắc Đại đâu.”

 

52

 

Thành phố tỉnh lỵ có thông lệ, trước kỳ thi đại học sẽ cho học sinh nghỉ ba ngày.

 

Tôi và Vinh Khiên trở về biệt thự lưng chừng núi, hiếm khi thấy Vinh Tử Khôn cũng ở nhà.

 

Ông nhìn thấy Vinh Khiên vì học hành mà gầy đi rõ rệt, cuối cùng cũng mềm giọng nói:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nếu không muốn kế nghiệp, thì cũng không cần phải cố đến mức này.”

 

Vinh Khiên nhướn mày:

 

“Lần đầu tiên con có thể dựa vào chính mình mà không cần dựa vào cha, sao có thể không cố gắng được chứ.”

 

Đỗ Lẫm ngồi bên cạnh im lặng, ánh mắt vượt qua Vinh Khiên mà dừng lại trên người tôi, mang theo vài phần khó đoán.

 

Dù sao anh ta vẫn luôn xem thường tôi, mà tôi cũng chẳng cần phải lấy lòng, nên đâu cần bận tâm ánh mắt đó có ý gì.

 

Dì nhỏ như thường lệ nấu canh cho chúng tôi, cố gắng giúp bồi bổ tinh thần trước kỳ thi.

 

Tôi vừa uống canh, vừa nghe dì kể lể.

 

Đỗ Lẫm sắp đính hôn rồi, đối tượng là tiểu thư của một trong những cổ đông kỳ cựu của công ty.

 

Bà cô nhà họ Vinh có vẻ không vừa ý, nhưng Đỗ Lẫm chẳng mảy may bận tâm.

 

Có lẽ đây chính là hôn nhân thương mại, mà nếu chỉ nhìn vào lợi ích, thì đúng là chẳng có gì cần phải để tâm nhiều.

 

53

 

Ngày thi đại học, Vinh Tử Khôn trịnh trọng đích thân đưa chúng tôi đến cổng trường.

 

Ông vốn định nói vài lời dặn dò, nhưng Vinh Khiên đã ngăn lại.

 

“Đây là lúc con tự nắm lấy vận mệnh của mình, cha thấy nói thêm có ý nghĩa gì nữa không?”

 

Vinh Tử Khôn chỉ đành quay sang tôi nói:

 

“Dù kết quả thế nào, toàn bộ chi phí đại học của con, bác nhất định sẽ lo.”

 

Ngay trước mặt ông, Vinh Khiên nắm lấy tay tôi, không ngoảnh đầu lại mà cùng tôi bước thẳng vào trường thi.

 

54

 

Ngày thi đại học đầu tiên kết thúc, những người làm bài tốt thì vừa ra khỏi phòng thi đã hớn hở bàn nhau tính điểm, còn những ai không chắc chắn thì chẳng buồn nói một câu.

 

Tôi và Vinh Khiên không thi cùng phòng, nhưng sau khi thi xong, cả hai đều không muốn nói gì.

 

Ngày thứ hai, tiếp tục thi hai môn nữa.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Vinh Khiên không mấy tự tin với môn Toán, thi xong mặt anh tái nhợt.

 

“Tưởng Giai, nếu anh không đuổi kịp em thì phải làm sao?”

 

Tôi hỏi ngược lại:

 

“Thế anh định không đuổi nữa à?”

 

Nghe vậy, Vinh Khiên lập tức lấy lại tinh thần:

 

“Em bảo anh đuổi, thì anh nhất định phải theo kịp.”

 

Khi thi xong môn cuối cùng, bầu trời đã nhuộm màu hoàng hôn.

 

Đổng Tử Tân từ phía sau chạy lên, khoác vai cả hai chúng tôi, nói lớn:

 

“Cuối cùng cũng thi xong rồi! Tớ muốn yêu đương, tớ muốn tỏ tình!”

 

Vinh Khiên lập tức gạt tay Đổng Tử Tân ra khỏi vai tôi:

 

“Này, cẩn thận chút, anh đây còn chưa tỏ tình đâu đấy.”

 

Đổng Tử Tân hừ một tiếng:

 

“Thỏ nhà cậu chỉ thích gặm cỏ gần hang thôi.”

 

Vinh Khiên đắc ý:

 

“Đặt ngay trước mặt cậu, cậu dám gặm không?”

 

Đổng Tử Tân phản bác:

 

“Trước đây Tưởng muội muội nhận được bao nhiêu thư tình, chẳng phải đều bị cậu chặn lại hết sao. Tớ muốn gặm, cậu có cho cơ hội đâu!”

 

Vinh Khiên lập tức cảnh giác:

 

“Thằng nhóc này, còn dám có ý đồ à!”

 

Hai cậu con trai đuổi nhau, trêu chọc ầm ĩ ngay ngoài cổng trường, khiến cả phóng viên đi phỏng vấn cũng thấy thú vị, liền quay phim lại cảnh ấy.