Phục Lạc Viên

Chương 17



60

 

Năm cuối đại học, tôi chọn ở lại Bắc Kinh để học cao học.

 

Còn Vinh Khiên thì sau khi cúp máy cuộc gọi của Vinh Tử Khôn, cũng quyết định ở lại Bắc Kinh làm việc.

 

Tôi hỏi:

 

“Anh tốt nghiệp rồi, sao còn chưa về nhà kế thừa sản nghiệp?”

 

Vinh Khiên tự tin đáp:

 

“Anh đâu định làm công cả đời, biết đâu sau này sự nghiệp của anh còn lớn hơn cả của ba anh ấy chứ.”

 

Thực tế chứng minh, Vinh Khiên quả thật không phải là người thích làm thuê.

 

Sau một năm rưỡi làm việc ở một công ty lớn tại Bắc Kinh, anh dẫn theo một nhóm bạn tách ra khởi nghiệp riêng.

 

Công ty mới thành lập may mắn nhận được một dự án cực kỳ hot, lại trúng đúng thời điểm thị trường đầu tư đang phồn thịnh, chỉ trong một năm, lợi nhuận đã tăng gấp mấy chục lần.

 

Vinh Khiên là kiểu người không giỏi giữ tiền, nên khi giá nhà bắt đầu tăng, anh liền trả hết tiền mua một căn nhà.

 

Những chuyện này, mãi đến nhiều năm sau — khi Vinh Khiên một lần nữa tỏ tình với tôi — tôi mới biết.

 

Tôi thở dài nói:

 

“Vì anh mà bao năm qua tôi bị chặt hết đào hoa, bỏ lỡ biết bao cơ hội lựa chọn.”

 

Vinh Khiên nghiêm túc đáp:

 

“Điều đó chứng minh tất cả chỉ là mây bay thoáng qua thôi. anh thích em nhiều năm như vậy, lần nào cũng sợ không gặp đúng thời điểm — đợi em thi xong đại học, đợi em trưởng thành, rồi lại đợi anh vượt qua giai đoạn khó khăn trong sự nghiệp... Bây giờ, em còn lý do gì để từ chối anh nữa không?”

 

Tôi nói:

 

“Môn đăng hộ đối.”

 

Khi ấy, người từng lăn lộn chốn thương trường như Vinh Khiên, khóe mắt lại bất giác ửng đỏ.

 

“Anh ghét nhất là em cứ nói mấy câu bốn chữ như thế. Khi xưa là ‘tình bạn muôn năm’, bây giờ lại là ‘môn đăng hộ đối’.”

 

Hôm ấy, Vinh Khiên say khướt đến mức không đứng vững, tôi lái xe đưa anh về nhà.

 

Nhưng anh không chịu vào, chỉ ôm lấy tôi mà khóc, tủi thân chẳng khác nào cậu thiếu niên năm nào từng thất bại khi tỏ tình vào đêm giao thừa ấy.

 

62

 

Vinh Tử Khôn và dì nhỏ đã ly hôn.

 

Sau khi biết tin, tôi và Vinh Khiên đặc biệt bay về tỉnh để thăm dì.

 

Vinh Tử Khôn để lại biệt thự lưng chừng núi cho dì, còn dì thì đã buông bỏ chấp niệm bao năm, trông có vẻ rất bình thản. Dì nhẹ nhàng nói:

 

“Một ngày nọ, khi tỉnh lại, dì nhận ra trong căn nhà này chẳng còn ai nữa. Lúc ấy dì mới hiểu, thứ mà mình cố chấp giữ suốt bao năm — thật ra đã chẳng đáng từ lâu rồi.”

 

Tôi hơi do dự, rồi nói với dì rằng tôi và Vinh Khiên sắp kết hôn.

 

Dì khẽ nhướng mày, giọng điềm tĩnh:

 

“Vinh Khiên so với cha nó thì kiên định hơn rất nhiều, nó rất hợp với con.”

 

Chọn một người để cùng đi hết quãng đời còn lại, không phải là xem có yêu hay không, mà là xem có hợp hay không.

 

Tôi không ngờ, có một ngày dì lại chính miệng nói với tôi đạo lý ấy.

 

May mắn thay, tôi thật sự yêu anh ấy.

 

Vinh Khiên vào căn phòng cũ của tôi, lục lọi hồi lâu mới tìm thấy quả cầu pha lê năm xưa.

 

Anh chỉ vào dòng chữ tiếng Mã Lai khắc bên trong, hỏi:

 

“Em thật sự không biết nó có nghĩa là gì à?”

 

Tôi lắc đầu.

 

Vinh Khiên dịu dàng gõ nhẹ vào trán tôi, cười nói:

 

“Đúng là cô ngốc mà.”

 

63

 

Sau khi ly hôn, Vinh Tử Khôn không tái hôn nữa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giờ muốn gặp ông, chúng tôi phải hẹn trước với thư ký của ông ta.

 

Hôm đó, tại văn phòng của Tập đoàn Vinh thị, tôi gặp lại Đỗ Lẫm — người họ Đỗ đã nhiều năm không thấy — cùng vài người khác trong nhà họ Vinh.

 

Họ nhìn thấy tôi và Vinh Khiên thì thoáng ngẩn ra một chút, rồi mới kịp phản ứng.

 

Khóe mắt Đỗ Lẫm đã hằn thêm vài nếp nhăn, khí chất càng thêm điềm đạm, chín chắn — chỉ là ánh mắt khi nhìn tôi, vẫn khiến tôi cảm thấy không thoải mái như xưa.

 

Khi Vinh Khiên bắt tay với anh ta, dường như cả hai đều âm thầm so kè sức lực, ngay cả tôi đứng bên cạnh cũng cảm nhận được bầu không khí chợt trở nên căng thẳng.

 

Đỗ Lẫm nhìn tôi, mỉm cười nói:

 

“Tưởng Giai, gần mười năm không gặp, em càng ngày càng xinh đẹp rồi.”

 

Sau đó anh ta lại hỏi:

 

“Hai người vẫn chưa kết hôn sao?”

 

Vinh Khiên bình thản đáp:

 

“Đám cưới của tôi và Tưởng Giai sẽ tổ chức vào cuối năm, tôi đã gửi thiệp mời cho anh rồi đấy, đến hôm đó nhớ phải có mặt đúng giờ nhé.”

 

Đỗ Lẫm trầm giọng đáp:

 

“Tất nhiên rồi.”

 

64

 

Vinh Tử Khôn đã già đi rất nhiều, nhưng tinh thần vẫn còn minh mẫn.

 

Vừa gặp chúng tôi, ông liền hỏi:

 

“Hai đứa ở Bắc Kinh gần mười năm rồi, sao vẫn chưa sinh cho ta đứa cháu nào?”

 

Vinh Khiên cười trêu:

 

“Con còn tưởng cha sẽ cho con thêm một đứa em trai hay em gái trước cơ đấy.”

 

Vinh Tử Khôn lười đáp lại, quay sang hỏi thẳng tôi:

 

“Cuối năm thật sự định kết hôn à?”

 

Tôi gật đầu.

 

Ông lại nói:

 

“Hồi đó, nếu sợ ta phản đối, thì đáng ra nên sinh con ra trước đi — đến lúc đó ta còn có thể không đồng ý sao?”

 

Người già quả thật có một loại chấp niệm kỳ lạ với chuyện con cháu.

 

Tối hôm đó, Vinh Khiên trằn trọc không ngủ, chủ động kể cho tôi nghe chuyện năm xưa, sau khi bị dì nhỏ “bắt cóc” về.

 

Lúc đầu, anh thề rằng cả đời này sẽ không gọi dì là mẹ, hằng ngày cứ đối nghịch với dì, nghịch ngợm đủ trò.

 

Nhưng có một lần, khi chơi cầu trượt trong công viên, anh cố tình làm dì ngã, kết quả dì bị sảy thai.

 

Vinh Tử Khôn khi đó tức giận đ.á.n.h anh một trận thừa sống thiếu c.h.ế.t, và cũng từ đó, Vinh Khiên mới hiểu ra rằng — chính mình đã khiến một sinh mạng mất đi.

 

Còn dì nhỏ thì sao? Dì vẫn luôn thương anh, chưa từng trách móc nửa lời, thậm chí còn đối xử với anh như con ruột.

 

“Miệng thì gọi bà ấy là mẹ, nhưng trong lòng anh vẫn có oán hận. Nhưng sau này, khi anh cùng bà ấy về quê, thấy nhà em nghèo đến nỗi trống trơn, già trẻ đều sống khổ cực…”

 

“Khi ấy anh mới nghĩ, nếu năm đó bà ấy không bị cha anh lừa gạt bỏ nhà theo ông ấy, mà ở lại rồi gả cho một người đàn ông địa phương, có lẽ cuộc sống của nhà em đã không khổ sở đến vậy.”

 

Trong lòng tôi khẽ rung lên — những tháng ngày ấy, quả thật chẳng thể nào gợi lại được nữa.

 

“Sau này, anh phát hiện ra ba anh bên ngoài thật ra không chỉ có một người phụ nữ. Dì nhỏ và mẹ anh đều giống như những bình hoa đẹp đặt trong nhà — Vinh Tử Khôn vốn chẳng bao giờ thật lòng với bất kỳ người phụ nữ nào.”

 

“Nhưng hôm nay, khi thấy ông bị các cổ đông gạt ra ngoài, anh mới nhận ra — ông thật sự đã già rồi.”

 

Mà những cổ đông đó, đều là người trong nhà họ Vinh, do chính tay ông năm xưa nâng đỡ.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y Vinh Khiên, nói khẽ:

 

“Anh muốn làm gì thì cứ làm đi.”

 

Vinh Khiên cười khổ:

 

“Lấy anh rồi, em lại phải bước vào vũng nước đục này một lần nữa.”

 

Tôi nhướng mày, mỉm cười:

 

“Thời nay khác rồi, nếu anh cần, em còn có thể giúp anh khuấy cho vũng nước đó đục thêm một chút nữa.”