Phục Lạc Viên

Chương 16



55

 

Một ngày sau khi kỳ thi đại học kết thúc, dì Lam tìm đến tôi.

 

Bà nói với tôi rằng Tưởng Quảng Bắc đã c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t vào một ngày nào đó của mùa đông năm ngoái.

 

“Là ba con dặn dì phải đợi đến khi con thi đỗ đại học rồi mới nói cho con biết sự thật.”

 

“Chắc bà ngoại con đã nói xấu ba con không ít khi con còn nhỏ, nhưng con không biết đâu — nguyên nhân thật sự khiến cha mẹ con ly hôn không phải vì ba con và dì có quan hệ ngoài luồng, mà là vì mẹ con giấu việc bà ấy mắc chứng rối loạn thần kinh di truyền trong gia đình.”

 

“Ba con chỉ biết chuyện này sau khi kết hôn. Bác sĩ nói nếu có con, khả năng di truyền là rất cao. Ba con không muốn đứa trẻ sinh ra cũng mắc căn bệnh đó, nên mới nói không cần con. Nhưng mẹ con vẫn khăng khăng sinh con ra.”

 

“Sau khi con chào đời, bệnh của mẹ con tái phát. Ngôi nhà lúc ấy chẳng khác gì chiến trường. Những vết thương chằng chịt trên người con khi còn nhỏ, phần lớn đều do mẹ con gây ra. Chỉ là, mỗi lần phát bệnh xong, bà ấy lại quên hết mọi chuyện.”

 

“Hồi đó, trong khu tập thể, rất nhiều người trông thấy đầu ba con bị mẹ con đ.á.n.h đến chảy máu. Nhưng đến ngày hôm sau, bà ấy lại nói với mọi người rằng chính ba con bạo hành bà ấy… Con nghĩ thử xem, ba con sao có thể tiếp tục sống cùng bà ấy được nữa.”

 

Trong ký ức của tôi, quả thật mẹ ruột tôi tinh thần không ổn định, và cũng đã nhiều lần ra tay đ.á.n.h tôi.

 

Nhưng Tưởng Quảng Bắc đã vứt bỏ tôi — đó cũng là sự thật mà.

 

Tôi nhếch môi cười lạnh:

 

“Vậy nên các người mới có thể không trả cho tôi một xu tiền cấp dưỡng nào, để mặc tôi tự sinh tự diệt ở cái huyện nhỏ đó sao?”

 

Dì Lam không phủ nhận, chỉ nói:

 

“Ba con làm ăn ở tỉnh đã sụp đổ từ lâu, mấy năm chữa bệnh ung thư cũng tiêu tốn không ít, trong nhà vẫn còn nợ ngập đầu. Ba con biết dì của con giờ là vợ của ông Vinh, chỉ cần bà ấy còn ở đó, thì chắc chắn sẽ không bỏ mặc con.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Tôi mỉa mai nói:

 

“Cha ruột tôi còn chẳng muốn lo cho tôi, vậy mà ông ta lại trông mong một người dì đã lấy chồng xa có thể chăm sóc tôi ư?”

 

“Tôi và Trương Lạc đều là con của Tưởng Quảng Bắc, lẽ ra ông ta phải yêu thương tôi như nhau. Nhưng ông ta đã làm gì?”

 

“Con người ta không thể chỉ vì c.h.ế.t đi mà tẩy sạch được hết tội lỗi mình gây ra khi còn sống.”

 

Dì Lam còn muốn biện giải điều gì đó, nhưng tôi đã không muốn nghe thêm.

 

Trước khi đi, bà vẫn cố nhét vào tay tôi một tấm thẻ ngân hàng.

 

“Tưởng Giai, dù dì có nói gì cũng vô ích, trong thẻ có hai vạn tệ, đó là số tiền cha con nhất định muốn để lại cho con.”

 

Tôi nhận lấy tấm thẻ, nhưng những gì Tưởng Quảng Bắc nợ tôi đâu chỉ có hai vạn này.

 

Chỉ là, nhìn dì Lam lúc này — đã chẳng còn nét đẹp hay vẻ kiêu sa như xưa — tôi không kìm được mà hỏi:

 

“Trước kia, bà nội tôi đối xử với dì cũng chẳng tốt, mấy năm nay Tưởng Quảng Bắc sa sút đến vậy, sao dì vẫn không rời bỏ ông ta?”

 

Dì Lam cười cay đắng:

 

“Tưởng Giai, tình cảm giữa dì và ba con không hề dơ bẩn như con nghĩ đâu. Danh tiếng ‘tiểu tam’ quả thật khó nghe, nhưng dì thật sự không phải là người thứ ba. Nếu ba con đối xử tệ với dì, dì cũng chẳng thể kiên trì đi cùng ông ấy đến giờ này được.”

 

56

 

Tình cảm đúng là thứ quá đỗi phức tạp, có lẽ cả đời này tôi cũng chẳng thể hiểu nổi.

 

57

 

Kết quả thi đại học nhanh chóng được công bố, điểm của tôi vượt xa ngưỡng chuẩn, đúng như dự đoán — được Thanh Hoa và Bắc Đại cùng gửi giấy báo trúng tuyển.

 

Vinh Khiên không đỗ Thanh Hoa – Bắc Đại, nhưng vẫn chọn một trường 211 ở Bắc Kinh, theo ngành phát triển phần mềm máy tính.

 

Điểm của Đổng Tử Tân đủ để vào Phúc Đán, nhưng cậu ta lại không được chọn ngành mình yêu thích.

 

Mùa hè năm ấy, ngoài niềm vui thi đỗ đại học, còn xảy ra rất nhiều chuyện khác.

 

Vinh Khiên thẳng thắn đối mặt với Vinh Tử Khôn, nói rằng cậu muốn cùng tôi lên Bắc Kinh học đại học.

 

Vinh Tử Khôn tức giận đến bật cười:

 

“Ông đây sao lại sinh ra đứa con bất hiếu, vong ân bội nghĩa như mày chứ!”

 

Vinh Khiên lạnh nhạt đáp:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Trùng hợp thật, mẹ ruột và mẹ kế của tôi lại đều gả cho một lão già vô ơn, đê tiện như ông.”

 

Vinh Tử Khôn định đ.á.n.h cậu, nhưng lại bị Vinh Khiên dễ dàng khống chế.

 

Từ đó về sau, mỗi lần hai cha con gặp nhau đều cãi vã, khiến biệt thự lưng chừng núi chẳng khác gì chiến trường Syria.

 

Lần này, dì nhỏ không khuyên can nữa, mà ngược lại, giúp chúng tôi dọn ra khỏi nhà họ Vinh.

 

Vinh Khiên chân thành nói:

 

“Mẹ, thật ra con đã từng hận mẹ.”

 

Dì nhỏ rưng rưng nước mắt, đáp:

 

“Vậy thì cứ hận đi… dù sao, đó cũng là quả báo của mẹ rồi.”

 

58

 

Chúng tôi thuê một căn hộ ngắn hạn trong khu chung cư nhà Đổng Tử Tân, hai phòng ngủ một phòng khách.

 

Đổng Tử Tân trưng ra vẻ mặt u sầu:

 

“Hai người các cậu tính ra là bỏ trốn cùng nhau đấy à?”

 

Vinh Khiên gãi đầu:

 

“Coi như vậy đi.”

 

Lúc đó tôi mới nhận ra — trong mắt người khác, đúng là trông chẳng khác gì bỏ trốn thật.

 

Đổng Tử Tân tức đến mức suýt lật bàn:

 

“Coi như cái gì mà coi như! Hai người sống chung rồi còn gì nữa!”

 

Tôi và Vinh Khiên nhìn nhau, trong ba năm qua vẫn sống cùng một tòa nhà cơ mà, chẳng lẽ thế cũng tính là sống chung sao?

 

59

 

Tôi tranh thủ thời gian rảnh đăng nhập lại vào trang web văn học mà mình đã lâu không ghé.

 

Trong hộp thư riêng của trang, yên lặng nằm đó là tin nhắn từ biên tập viên — họ muốn bàn về việc mua bản quyền chuyển thể phim cho tiểu thuyết của tôi.

 

Bản quyền truyện võ hiệp của tôi được bán với giá không tệ, đủ để chi trả học phí và sinh hoạt phí suốt bốn năm đại học.

 

Lúc đó Vinh Khiên mới biết tôi có khả năng viết tiểu thuyết, liền làm ầm lên đòi xem tác phẩm của tôi.

 

Xem xong, anh không kìm nổi mà m.á.u sôi sục, thề sẽ viết ra một kiệt tác để đời.

 

Kết quả là chưa đến ba ngày, anh đã đầu hàng.

 

Anh ôm lấy cánh tay Đổng Tử Tân, lắc qua lắc lại:

 

“Trời ơi, sao tớ lại vô dụng thế này chứ, Tưởng muội muội còn kiếm được tiền rồi, còn tớ thì chẳng làm nổi cái gì cả.”

 

Đổng Tử Tân cố kìm cơn muốn đánh, nói:

 

“Dạo này tớ thấy có một dự án kỹ thuật số ảo ở Thung lũng Silicon khá tiềm năng, góp vốn không? Mua không?”

 

Phải nói rằng, Đổng Tử Tân thật sự có thiên phú trong việc kinh doanh, những dự án cậu ta đầu tư hầu hết đều lời chứ chẳng lỗ.

 

Dưới sự xúi giục của cậu ta, những dự án mà Vinh Khiên góp vốn đều mang lại lợi nhuận khá tốt trong một hai năm.

 

Bốn năm đại học sau đó, dù hai người học ở hai nơi khác nhau, nhưng vẫn thường xuyên trao đổi để bàn chuyện kiếm tiền.

 

Còn tôi, đúng là đã gặp lại học trưởng Cù Mộ Vấn ở trường đại học — chỉ là, bên cạnh anh đã có một cô bạn gái rất xứng đôi.

 

Vinh Khiên thì chẳng yên tâm chút nào, hầu như tuần nào cũng đến trường tôi thăm.

 

Anh còn nghiêm túc nói với bạn cùng phòng của tôi:

 

“Tưởng học muội xinh đẹp như thế, những tên như Cù học trưởng chắc chắn sẽ xuất hiện không ít. Sao tôi có thể lơ là được chứ.”

 

Bạn cùng phòng của tôi cười ầm lên, chẳng bao lâu sau, cả lớp đều biết tôi có một “người anh thanh mai trúc mã” tên Vinh Khiên.

 

Vì vậy, suốt bốn năm đại học, không một ai dám theo đuổi tôi cả.