15
Hiệu trưởng điều chuyển tôi từ lớp chọn số 1 sang lớp 2, vốn có học lực tổng thể yếu hơn.
Giáo viên chủ nhiệm cũng đổi thành một người đàn ông trung niên ít nói.
Lần này, trong lớp không còn ai dám gây sự với tôi, thậm chí còn có nhiều người khâm phục sự phản kháng của tôi.
Học sinh lớp chọn đều là con cưng của trời, đã áp đảo tuyệt đối về thành tích, lại còn ngang ngược dùng lời nói và hành động để bắt nạt học sinh các lớp khác.
Rất nhiều người ít nhiều từng chịu áp bức từ bọn họ.
Trước đây, mỗi khi tôi đi học về, Mạnh Khải lại dẫn người chặn đường, định ra tay ngoài cổng trường.
Kết quả là thầy chủ nhiệm mới của tôi – thầy Trần, cưỡi xe đạp thong dong chạy tới, hờ hững nói:
“Cuối kỳ có một môn là tôi chấm điểm. Động vào học sinh của tôi, các em nghĩ cho kỹ đi.”
Với học sinh lớp chọn, mỗi điểm số đều là tính mạng.
Chúng không phục, nhưng cũng không dám làm gì.
Thầy Trần quét mắt nhìn từng đứa, lạnh lùng nói:
“Các em nghĩ mình là rường cột đất nước, nhưng đâu biết núi cao còn có núi cao hơn. Đừng tưởng rằng đỗ được đại học danh tiếng là có thể tung hoành ngoài đời như bây giờ.”
“Chuyện nhà của Tưởng Gia, các em chỉ nghe phong thanh đã vội tin. Sao không thử tìm hiểu xem cậu dì của con bé, Vinh Tử Khôn, rốt cuộc là nhân vật thế nào?”
“Dám giở trò đời ra với em ấy, e rằng chỉ cần bước ra khỏi cổng trường, các em sẽ biết tay ngay thôi.”
Mấy đứa kia đưa mắt nhìn nhau.
Dù học giỏi đến đâu, bọn chúng cũng chỉ là lũ học sinh trong tháp ngà, nào đã từng biết thế nào là hiểm ác thật sự.
Cũng từ đó, tôi mới lần đầu tiên hiểu ra, Vinh Tử Khôn không phải là người tầm thường.
16
Sau đó, cô bạn cùng bàn phía trước của tôi là Thiệu Khiết, cùng hai nam sinh phía sau là Khánh Bình và Tiêu Vĩ, thường xuyên đi cùng tôi lúc đến trường và tan học.
Đám học sinh lớp chọn chỉ dám đứng từ xa nhìn, chỉ có cô chủ nhiệm cũ thỉnh thoảng buông vài câu mỉa mai.
Hàng xóm láng giềng thì tôi mặc kệ, họ muốn đồn thổi thế nào thì cứ để họ tiếp tục.
Đến kỳ thi cuối kỳ, thành tích của tôi vẫn đứng đầu toàn khối, mặc cho cô chủ nhiệm cũ soi xét thế nào, cũng chẳng tìm ra kẽ hở.
Hiệu trưởng chỉ biết thở dài, phần thưởng “giáo viên chủ nhiệm xuất sắc nhất” được trao cho thầy Trần.
Còn cô chủ nhiệm cũ chỉ nhận được một giải “giáo viên ưu tú” chẳng có chút trọng lượng nào.
Khi tôi đến văn phòng nhận tiền thưởng, vô tình nghe thấy các thầy cô bàn tán.
“Chưa từng thấy giáo viên nào lại tự tay dâng quân cờ quan trọng ra ngoài như thế.”
“Cô Lý vốn dĩ chẳng muốn nhận Tưởng Gia, ai mà không biết trước đây cô ta từng theo đuổi cha của Tưởng Gia. Một gã đàn ông như vậy mà cô ta còn nhớ thương cơ chứ?”
“Thật còn có chuyện này sao?”
“Cô Lý thua mẹ của Tưởng Gia, không cam lòng, nên đem hết sự tức giận trút lên người Tưởng Gia vốn không ai bảo vệ.”
……
Thì ra, tất cả những ác ý tôi phải gánh chịu, đều có căn nguyên.
Chỉ là, lỗi lầm của bọn họ, dựa vào đâu lại bắt tôi gánh chịu!
17
Tôi quyết tâm phải rời khỏi cái thị trấn mục nát này thật nhanh.
Vì thế, tôi tìm đến hiệu trưởng trong kỳ nghỉ hè, nói rằng tôi muốn được lên thẳng lớp 12.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hiệu trưởng không đồng ý. Ông ấy đã giúp đỡ và thỏa hiệp cho tôi quá nhiều rồi.
Bây giờ tôi quá nổi bật trong trường, nếu thật sự để tôi tham gia kỳ thi đại học sớm hơn một năm, đối với ông ấy mà nói, là một việc quá mạo hiểm.
Nghỉ hè, tôi dùng một nửa học bổng của mình, mua lại từ Thiệu Khiết một chiếc laptop cũ nhưng vẫn còn khá mới.
Ngoài việc học, tôi còn bắt đầu viết tiểu thuyết.
Tôi vốn chẳng có thiên phú gì về văn chương, chỉ đọc qua vài bộ tiểu thuyết mạng, nắm rõ quy luật và lối mòn, rồi bắt đầu viết.
Tôi không viết tiểu thuyết ngôn tình tình cảm như thường thấy, mà chọn viết truyện trinh thám, võ hiệp — những đề tài kén người đọc.
Vì lượng độc giả nhỏ, nên một bộ truyện từ lúc khai mở đến khi lên kệ tính phí, một tháng nhiều lắm cũng chỉ kiếm được hai, ba trăm tệ.
Tiền ít, nhưng tôi thấy mãn nguyện. Ít nhất tôi không phải như kẻ ăn xin mà ngửa tay xin tiền từ cái gọi là cha ruột của mình.
Thời gian nghỉ hè cứ thế trôi qua nhanh chóng trong những nhịp gõ bàn phím.
18
Cuối mùa hè, dì út gõ cửa nhà tôi.
Nửa năm không gặp, dì mặc một bộ váy công sở kín đáo nhưng đắt tiền, vẫn xinh đẹp và thanh nhã.
Hàng xóm đối diện vừa lúc mở cửa, nhìn thấy dì, ánh mắt đầu tiên là ngưỡng mộ, sau đó lại lộ vẻ khinh thường, rồi đóng cửa cái rầm thật lớn.
Dì út không hề để ý, vui vẻ nói: “Tưởng Gia, dì có thể đưa con lên tỉnh thành rồi.”
Tỉnh thành?
Đó là nơi cha ruột tôi và Vinh Tử Khôn làm ăn, cũng là nơi mà tất cả hàng xóm trong thị trấn nhỏ này đều ao ước có thể đến sinh sống và phát triển.
Tôi đã mơ được rời khỏi thị trấn này từ lâu.
Nhưng… cơ hội lại đến dễ dàng như vậy sao?
Dì út đi một vòng trong nhà, phát hiện trong bếp chỉ có mì gói, hũ gạo thì chẳng còn lấy một hạt, liền có chút tức giận.
“Tưởng Gia, sao con lại sống thành ra thế này?”
Tôi thản nhiên nói: “Cha con đã ngừng gửi tiền cấp dưỡng hai tháng nay rồi, học bổng của trường vẫn đủ để con chi tiêu.”
Dì út lập tức thấy áy náy: “Là dì chưa chăm sóc tốt cho con, con theo dì lên tỉnh thành sẽ ổn thôi.”
Tôi hỏi dì: “Đến tỉnh thành, con sẽ ở đâu?”
Cha ruột tôi đã sớm mặc kệ tôi, chẳng lẽ là đến ở nhà họ Vinh?
Dì út tự nhiên đáp: “Tất nhiên là ở cùng dì rồi.”
Tôi lại không muốn đi.
Vinh Tử Khôn, tôi đã nghe ngóng qua, ông ta thuở trước chỉ là một kẻ lưu manh.
Sau này vì ra mặt cho người khác mà đắc tội với một số thế lực trong huyện, rồi bỏ lại vợ cũ để trốn đi cùng dì út.
Khi hai người bỏ trốn, còn mang theo cả Vinh Khiên.
Người vợ cả vì oán hận mà chẳng bao lâu sau ngã bệnh qua đời.
Một người như thế, tôi dám nhận ân huệ của ông ta sao?
Dì út nhìn thấu sự do dự của tôi, liền tỉ mỉ sắp xếp mọi chuyện, nói rõ từng chi tiết.
“Con đừng lo, dì đã bàn với dượng rồi, sẽ lo cho con vào trường trung học số 1 tỉnh thành — ngôi trường tốt nhất.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Để thành tích của con không bị ảnh hưởng, dì cũng sẽ sắp xếp gia sư cho con.”
Tôi không lập tức đồng ý.
Bởi vì tôi còn đang chờ, chờ câu trả lời từ hiệu trưởng.