Phục Lạc Viên

Chương 6



19

 

Nghĩ lại cũng thật nực cười.

 

Trong mười mấy năm ngắn ngủi của cuộc đời mình, mãi đến khi bà ngoại — người cùng tôi nương tựa mà sống — qua đời, tôi mới có cơ hội được tự lựa chọn.

 

Một là lên tỉnh thành, nơi nhìn thì như thiên đường, nhưng tương lai lại khó lường.

 

Hai là tiếp tục ở lại cái thị trấn rác rưởi này, để vật lộn nốt một năm cuối cùng.

 

Lựa chọn mà dì út đưa cho tôi thực sự rất hấp dẫn.

 

Nhưng lúc đó tôi đang trong giai đoạn tuổi mới lớn nhạy cảm, cộng thêm dư luận về việc dì út bỏ trốn cùng Vinh Tử Khôn gây ảnh hưởng đến tôi, khiến tôi cực kỳ bài xích cái “tổ ấm giàu sang” mang tên nhà họ Vinh.

 

Cuối cùng, chờ đến một tuần trước khi khai giảng, hiệu trưởng gọi điện báo cho tôi tin mà tôi hằng mong mỏi.

 

Ông có thể sắp xếp cho tôi vào thẳng lớp 12, nhưng không phải lớp tốt nhất, có đỗ đại học hay không thì phải dựa vào chính tôi.

 

Khi nhận được tin này, nước mắt tôi tuôn ra như suối.

 

Cuối cùng, tôi cũng có thể không cần dựa vào sự bố thí của ai, mà tự mình nắm lấy một cơ hội để vươn ra ngoài.

 

Dì út đối với lựa chọn của tôi, tỏ ra khó mà chấp nhận được.

 

Tại sao có người lại từ bỏ môi trường ưu việt chỉ cần đưa tay là có, để chọn tiếp tục ở lại một nơi tối tăm, đầy u ám mà gắng gượng vật lộn?

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

20

 

Dì út đã quen với cuộc sống phu nhân giàu sang, cho dù trở về thị trấn cũng chỉ ở khách sạn, hàng xóm căn bản chẳng thể chạm mặt.

 

Ngày cuối cùng trước khai giảng, dì út và tôi ngồi trong quán cà phê của khách sạn.

 

Một tách cà phê đắng nghét kia, bằng số tiền tôi có thể ăn ở căn-tin nửa tháng.

 

Dì út kiên nhẫn dạy tôi cách thưởng thức cà phê.

 

Còn tôi thì chỉ hứng thú với phần bánh sandwich đi kèm.

 

Dì út thở dài, nói rằng tôi quá khắt khe với bản thân.

 

Sau khi bà ngoại qua đời, trong nhà hầu như chẳng còn mấy tiền tích góp.

 

Dì út tuy mỗi tháng đều gửi tiền cho tôi, nhưng tôi vẫn luôn cất giữ phòng khi cần thiết, hơn nữa tôi thực sự không muốn tiêu tiền của nhà họ Vinh.

 

Dì hỏi tôi về vấn đề học tập.

 

Tôi hơi gật đầu: “Thành tích học tập của con rất tốt, đứng đầu toàn khối.”

 

Nhưng tôi tuyệt nhiên không nhắc đến những chuyện bị bắt nạt hay làm khó.

 

Những điều ấy vốn dĩ không nên do tôi gánh chịu, vậy mà vì lòng dạ hẹp hòi và sự giả nhân giả nghĩa của người đời, tất cả đều đổ xuống người tôi.

 

Mà nếu có nói ra, dì út cũng chưa chắc sẽ thực sự đứng ra bênh vực.

 

Dì còn căm ghét thị trấn này hơn cả tôi.

 

Khi tôi và dì đang nói chuyện, đột nhiên có một người phụ nữ trung niên xông tới, hắt thẳng một cốc đồ uống lên người dì út.

 

Thứ nước màu cam vàng làm nhòe cả lớp trang điểm và váy áo của dì, trông chật vật vô cùng.

 

Người phụ nữ trung niên giận dữ mắng: “Đồ đàn bà không biết xấu hổ, cướp chồng cướp con người ta, hại c.h.ế.t vợ cả, sao mày còn chưa xuống địa ngục hả!”

 

Một thiếu niên giữ chặt lấy cánh tay bà ta, luôn miệng kêu: “Mẹ, thôi đi.”

 

Tôi đưa khăn giấy cho dì, chắn giữa dì và người phụ nữ trung niên.

 

Bà ta nhìn thấy tôi, lại tiếp tục c.h.ử.i rủa: “Con tiện nhân dẫn theo con tiện nhân nhỏ, dì cháu chúng mày đều là đồ tiện nhân!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tôi nhìn rõ người đến, chính là Mạnh Khải — kẻ từng bắt nạt tôi, và mẹ cậu ta.

 

Mạnh Khải nhìn thấy tôi, khóe miệng cong lên một nụ cười chế giễu.

 

Tôi sững người một thoáng, rồi lập tức vung ngược tay, nhấc chiếc bình hoa thủy tinh trên bàn đập mạnh về phía đầu Mạnh Khải.

 

Bình hoa trúng thẳng vào hắn, chất thủy tinh dày dặn, rơi xuống đất mới vỡ tan.

 

Mẹ Mạnh Khải vội vàng che chắn cho con, gào thét điên cuồng về phía chúng tôi.

 

Bảo vệ khách sạn nhanh chóng có mặt ổn định tình hình, nhân viên phục vụ đưa khăn tắm cho dì tôi khoác lên người.

 

Quản lý khách sạn hỏi có cần báo cảnh sát không.

 

Dì tôi vội vàng lắc đầu: “Không cần, để họ đi đi.”

 

Nhưng mẹ Mạnh Khải thì không chịu, gào lên: “Báo cảnh sát, nhất định phải báo cảnh sát! Con tiện nhân nhỏ mà dám phản kháng, tao phải tống cả hai đứa tiện nhân này vào tù!”

 

Ánh mắt soi mói, khinh thường từ những người trong quán cà phê, đủ để khiến dì tôi xấu hổ đến mức chẳng biết giấu mặt vào đâu.

 

Tôi nhìn chằm chằm vào hai mẹ con Mạnh Khải, lớn tiếng nói: “Vậy thì đến đồn công an đi! Camera giám sát quay rõ mồn một, là các người ra tay trước. Chúng tôi coi như chính đáng tự vệ!”

 

Mạnh Khải đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt đầy thù hận như thể muốn tát thêm vào mặt tôi mấy cái nữa.

 

“Họ Tưởng, mày cũng cứng cỏi lắm nhỉ. Đợi khai giảng rồi xem, tao có cả trăm cách khiến mày sống không yên!”

 

Dì út nghe vậy, sững sờ nhìn tôi — đứa trẻ gầy yếu, tức giận đến run rẩy, hơi thở dồn dập.

 

Ngay khoảnh khắc đó, dì chợt hiểu ra điều gì, liền dang tay ôm chặt lấy tôi.

 

“Tưởng Gia, đừng sợ.”

 

21

 

Cuối cùng thì hai nhà chúng tôi vẫn phải đến đồn công an.

 

Dì út cũng biết rõ, kể từ sau khi bà ngoại qua đời, tôi đã phải chịu sự bắt nạt ở trường ra sao.

 

Dì tức đến mức tay run rẩy, lập tức gọi điện cho luật sư, nói thế nào cũng phải kiện nhà họ Mạnh.

 

Mẹ của Mạnh Khải ở trong đồn công an cũng không chịu kém, một mực đòi cảnh sát bắt tôi nhốt lại, để tôi mất hết tiền đồ mới hả dạ.

 

Nhà họ Mạnh vốn là một gia đình lớn, sống lâu đời tại thị trấn, quan hệ rộng rãi.

 

Mấy gã đàn ông nhà họ Mạnh đối mặt với cảnh sát điều đình, vẫn lộ ra ánh mắt hung dữ, đầy khinh thường.

 

Dì út vốn dĩ là người mềm yếu, thế nhưng lần này vì tôi mà dám đối đầu trực diện với nhà họ Mạnh.

 

Hôm đó, tôi và dì út đã ở đồn công an rất lâu, mãi cho đến khi Vinh Tử Khôn xuất hiện, như thể một vị cứu tinh giáng trần.

 

Mấy người nhà họ Mạnh vừa thấy Vinh Tử Khôn, bộ mặt hùng hổ lập tức thu lại không ít, nhưng trong ánh mắt vẫn tràn ngập bất phục và căm hận.

 

Cùng đến còn có cả Vinh Khiên.

 

Mẹ của Mạnh Khải vốn là dì ruột của Vinh Khiên, mở miệng gọi anh bằng tiểu danh.

 

Vinh Khiên quay mặt đi, lạnh lùng nói: “Tôi mang họ Vinh, bà rốt cuộc có quan hệ gì với tôi, tôi đã quên từ lâu rồi.”

 

Lời này khiến nhà họ Mạnh phẫn nộ vô cùng.

 

Ánh mắt sắc bén của Vinh Tử Khôn quét qua, khí thế mạnh mẽ hoàn toàn áp chế bọn họ.

 

Tôi ngồi trong chiếc xe sang của nhà họ Vinh rời khỏi đồn công an, trước khi đi, Mạnh Khải còn ném cho tôi một ánh nhìn đầy hàm ý.

 

Tôi biết rõ, ánh mắt đó có nghĩa là gì.

 

Trước kia chỉ là những trò gây rối giữa đám học sinh, còn bây giờ, e rằng cả nhà họ Mạnh cũng sẽ không tha cho tôi.