Phúc Tinh Kiều Kiều

Chương 3



Tôi nhìn về phía mẹ, rồi dịch lại gần tựa vào bà: "Con mà đi học thì không có ai ở nhà với mẹ."

 

Mẹ ngẩn người, mắt đỏ lên, nghẹn ngào ôm tôi vào lòng.

 

"Mẹ không cần Kiều Kiều ở nhà đâu, mẹ ở nhà một mình được. Kiều Kiều phải đi học, học thật giỏi như anh trai, mẹ mới vui."

 

04

 

Bố tôi là người tính tình cương quyết, hôm sau liền muốn dẫn tôi đi ghi danh.

 

Tôi kéo tay mẹ nói: "Mẹ đi với con nữa."

 

"Mẹ không đi, mẹ ở nhà chờ Kiều Kiều và bố về."

 

Anh trai nói từ sau tai nạn xe, mẹ không còn muốn ra khỏi nhà nữa.

 

Câu trả lời lần này của mẹ hoàn toàn không nằm ngoài dự đoán của tôi.

 

Nghĩ đến cảnh mẹ lủi thủi một mình ở nhà, tôi bỗng thấy buồn không lý do, liền ngồi xuống cạnh mẹ.

 

"Nếu mẹ không đi thì con cũng không đi."

 

Mẹ vừa buồn cười vừa bất lực dỗ dành tôi: "Kiều Kiều đừng nhõng nhẽo…"

 

"Con không nhõng nhẽo mẹ ơi, con nói thật đó!" Tôi nhấn mạnh với mẹ.

 

Bố cười vui vẻ, đứng về phía tôi: "Mẹ nó à, Kiều Kiều đã nói thế rồi thì em cũng đi với bọn anh đi."

 

"Em sợ bạn bè của Kiều Kiều thấy em thế này sẽ cười nhạo con bé…"

 

Tôi không nghe giải thích, kéo tay mẹ lôi ra cửa: "Mẹ đi đi, con năn nỉ mẹ đó!"

 

Dưới sự thuyết phục của cả tôi và bố, cuối cùng mẹ cũng đồng ý, cả ba người cùng nhau ra khỏi nhà.

 

Bà cô hàng xóm đang ngồi trước hiên nhà vừa khóc vừa rên rỉ.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Con trai bà trốn không xa thì bị bắt, nghe nói sẽ phải ngồi tù nhiều năm.

 

Thấy chúng tôi ra ngoài, bà ta ngừng khóc, nhặt củ cải lên ném qua.

 

"Tất cả là tại cái sao chổi này, vừa tới là con tôi gặp nạn, chính con nhỏ này hại con tôi! Mau tống khứ nó đi, nếu không tôi không để yên với nhà họ Trang các người đâu!"

 

Bố chắn trước tôi và mẹ, giận dữ nhìn bà ta: "Vô lý hết mức! Con trai bà phạm tội thì liên quan gì đến con gái tôi?"

 

"Con gái ông là sao chổi, cha mẹ ruột nó cũng bị hại thảm mà! Là nhà tôi xui xẻo mới làm hàng xóm với mấy người, giờ còn bị con nhỏ này ám vận!"

 

Mẹ tôi xưa nay chẳng ưa gì bà ta, nên chẳng buồn đáp lại màn điên khùng đó.

 

Mẹ bình tĩnh nắm tay tôi và bố: "Đừng để ý bà ta, phí lời lắm. Quan trọng là đăng ký học cho Kiều Kiều."

 

Bố cũng lười đôi co với bà ta, không nói gì thêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thấy chân tôi ngắn, đi chậm, bố dứt khoát bế tôi bằng một tay, tay kia nắm mẹ.

 

Sau khi đăng ký học cho tôi, bố mẹ lại mua cặp sách và quần áo mới.

 

Trời gần tối chúng tôi mới về đến nhà.

 

Chưa về tới cửa thì thấy một luồng khói đen nghi ngút bốc lên trời, còn có tiếng người la hét gọi chữa cháy.

 

Tiếng ồn đó… hình như phát ra từ hướng nhà mình.

 

Sắc mặt bố biến đổi, vội thả tôi và mẹ xuống rồi chạy về trước.

 

"Ông Trang à, cuối cùng ông cũng về! Đống củi nhà ông cháy rồi, cả nhà cũng cháy theo!"

 

05

 

Rất nhiều người tụ tập trước cửa nhà, lửa đã vượt khỏi tầm kiểm soát, bốc cháy dữ dội đỏ rực cả bầu trời, mùi khói đặc quánh trong không khí.

 

"Sao đang yên lành mà đống củi lại bắt lửa vậy chứ?"

 

"Ngôi nhà tốt như thế mà cháy mất, tiếc thật, xây lại mất không ít tiền đâu."

 

"Đã báo cảnh sát chưa? Phải gọi lính cứu hỏa mới dập được chứ."

 

Tôi nghe mọi người xì xào chỉ trỏ về ngôi nhà đang cháy, bỗng nhớ tới lời bà cô nói trước khi ra khỏi nhà, lòng thoáng chốc hoảng loạn.

 

Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến.

 

Bà ta không biết từ đâu chui ra, chỉ tay vào tôi mắng to: "Sao chổi về rồi kìa, mới hại con tôi xong, giờ lại hại luôn nhà họ Trang!"

 

"Đúng là sao chổi thứ thiệt!"

 

Tôi sợ hãi lùi lại hai bước, bố quay lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía chúng tôi.

 

"Con xin lỗi bố mẹ, tất cả là lỗi của con."

 

Tôi sợ hãi bật khóc.

 

Bà ta nói đúng, tôi đúng là sao chổi, tôi đã làm liên lụy đến bố mẹ.

 

Nhưng giây tiếp theo, bố bất ngờ ôm chầm lấy tôi và mẹ.

 

"Không, Kiều Kiều không phải sao chổi. Nếu không phải con bé cứ nằng nặc đòi mẹ đi cùng, thì người bị cháy đâu chỉ là căn nhà này!"

 

Giọng bố khàn đặc, ánh mắt nhìn mẹ đầy nỗi sợ sau tai nạn.

 

Mẹ đang còn ngẩn người, nghe bố nói thế thì giật mình tỉnh lại, lập tức bật khóc nức nở.

 

"Kiều Kiều, là con đã kéo mẹ ra khỏi nhà, con đã cứu mạng mẹ đó!"