Bố vừa cười vừa khóc, gật đầu liên tục: "Đúng vậy, tất cả là nhờ Kiều Kiều. Ai nói con gái tôi là sao chổi? Con bé rõ ràng là phúc tinh, ông trời phái nó tới để cứu mẹ nó!"
Lời của bố khiến cả đám đông xôn xao: "Thật vậy không ông Trang?"
"Dĩ nhiên! Lúc đầu mẹ nó không chịu đi, nhưng Kiều Kiều cứ đòi đi cùng. Nếu mẹ nó ở nhà một mình, với đám cháy dữ dội thế này, chú Ba nghĩ mẹ nó có chạy thoát không?"
Chú Ba nghe vậy liền lắc đầu liên tục: "Cho dù chạy ra được, chắc cũng bị cháy nặng rồi."
Với một người không nhìn thấy thì bị cháy là tai họa chồng chất.
"Vậy nên Kiều Kiều là người có công, con bé là phúc tinh!"
Bố nói xong còn trừng mắt nhìn bà hàng xóm: "Bà bớt đổ tiếng xấu cho con gái tôi đi, ép tôi đến đường cùng thì tôi không để yên đâu!"
06
Lửa cháy đến tận tối mới dập được, cảnh sát đến, bố tôi bị gọi đi lấy lời khai.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Nhà không còn chỗ ở, chúng tôi tạm thời được đưa đến ở nhà chú Ba.
Bố không dám cho anh trai biết nhà bị cháy, sợ ảnh hưởng đến việc học, hôm sau liền đi thành phố.
Sau khi bố đi, bà hàng xóm lại tiếp tục mỉa mai:
"Xong rồi, giờ đến chỗ chui đầu cũng không có, sau này chỉ còn biết uống gió Tây Bắc mà sống…"
Chưa kịp nói xong ba chữ "gió Tây Bắc", cháu trai của chú Ba đã hớt hải chạy tới.
"Bác gái ơi, mau tới đi, có người muốn phỏng vấn bác kìa!"
Mẹ tôi ngơ ngác: "Phỏng vấn gì cơ?"
Cháu trai chú Ba gãi đầu, ngượng ngùng: "Cháu học chuyên ngành báo chí mà? Hôm qua nghe nói nhà mình gặp nạn, cháu viết một bài đăng thử…"
Một gia đình bình thường, chỉ trong nửa năm gặp tai nạn xe, bố què chân, mẹ mù mắt, hung thủ bỏ trốn, tiền tiết kiệm cạn kiệt lo viện phí, rồi ngôi nhà duy nhất cũng cháy rụi.
Tổng kết lại, nhà chúng tôi đúng là bi thảm. Bài đăng của cháu trai chú Ba lan truyền mạnh.
"Thế… thế tôi phải nói gì? Bố của Kiều Kiều không có ở đây, tôi không biết trả lời phỏng vấn đâu." Mẹ lắp bắp, lo lắng vô cùng.
"Không sao đâu, cứ nói thật là được."
Phóng viên hỏi về vụ cháy, kẻ gây cháy đã bị tìm ra, là một ông già làng bên hút thuốc xong vứt tàn xuống đống củi.
Ông ấy không có con cháu, chẳng có tài sản, tuổi lại cao, đến cảnh sát cũng không làm gì được.
"Cháu sẽ đưa bài phỏng vấn này lên mạng, kêu gọi mọi người quyên góp giúp đỡ."
"Chuyện này… có ổn không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Có gì mà không? Hoàn cảnh của nhà cô khiến cháu cũng thấy xót xa, chỉ tiếc cháu không giúp được nhiều..."
Phóng viên nói rồi lấy ra một bao lì xì đưa cho mẹ.
Mẹ sờ thấy nó dày, biết là tiền, lập tức trả lại.
Thấy vậy, chị phóng viên nhét thẳng vào tay tôi: "Em gái nhỏ, giúp mẹ em cầm nhé?"
Tôi lắc đầu lia lịa: "Mẹ bảo không được nhận."
"Nhận đi, đây là tấm lòng của chị mà…"
Tôi còn nhỏ, chưa hiểu nhiều về tiền, nhưng biết chị phóng viên muốn giúp nhà tôi.
"Con không cần tiền, con chỉ muốn mẹ có thể nhìn thấy, sau này có thể đi học cùng con, để bố đi làm xa cũng yên tâm."
Ở quê ít việc, bố muốn ra ngoài kiếm sống.
Nhưng mắt mẹ không thấy, ông không yên tâm.
Chị phóng viên sững người, rồi không ép đưa tiền nữa: "Ước mơ của em nhất định sẽ thành sự thật!"
07
Lúc bố về thì chị phóng viên đã rời đi, nghe nói về vụ phỏng vấn, bố cũng không nói gì.
"Anh đã nói với Hạo Hạo rồi, hai tháng tới cứ chuyên tâm ôn thi, khi nào rảnh cả nhà mình lên thăm con."
Anh trai đang trong giai đoạn ôn thi đại học quan trọng nhất, bố làm vậy cũng là vì nghĩ cho anh.
Bố định gửi tôi và mẹ cho chú Ba chăm sóc, còn ông thì ra ngoài làm thuê.
Nhưng chị phóng viên lại quay lại, gương mặt đầy xúc động báo tin có bác sĩ đồng ý phẫu thuật cho mẹ.
"Gì cơ?" Chiếc cốc trong tay bố rơi xuống đất vỡ tan.
"Video phỏng vấn được đăng rồi, phản ứng rất lớn, ai cũng thương hoàn cảnh nhà anh chị. May mắn là có một bác sĩ đã xem và tình nguyện mổ mắt cho mẹ của Kiều Kiều."
Chị phóng viên nói chuyện rất lâu với bố mẹ. Ba ngày sau, bố liền đưa mẹ đi bệnh viện kiểm tra.
Kiểm tra nhiều lần, bác sĩ xác nhận mắt của mẹ có thể hồi phục, lập tức sắp xếp ca mổ.
Ngày mẹ mổ trùng vào cuối tuần.
Sáng sớm mẹ vào phòng mổ, tôi và bố ngồi ngoài chờ mãi đến gần tối mẹ mới được đẩy ra.
Mắt và đầu mẹ được băng bó kín mít, tôi hơi lo.