Phúc Tinh Kiều Kiều

Chương 6



Mẹ ruột bị anh trai bóc trần, tức đến phát điên.

 

Bà ta định dùng túi xách ném vào anh trai, miệng còn mắng chửi om sòm: “Mày không muốn chia tiền cho tao nên bịa đặt vu khống!”

 

“Bà tưởng ai cũng như bà, trong mắt chỉ có tiền thôi à?”

 

Anh trai lấy lại phong bao lì xì, trả cho chị Chu, nghiêm túc nói: “Tiền này vốn dĩ chúng tôi không định nhận, nhưng tuyệt đối không thể để bà ta lấy được.”

 

09

 

Mẹ ruột bắt đầu làm loạn, mẹ tôi cũng nghe thấy và đứng ra ủng hộ anh trai.

 

“Tôi rất cảm ơn chị Chu và bác sĩ Lưu, họ đã trả lại ánh sáng cho tôi, điều đó còn quý hơn tiền bạc gấp trăm lần.”

 

“Tiền này tôi không thể nhận. Tôi và bố Kiều Kiều còn khỏe mạnh, sau này có thể tự lo cho hai con. Nhưng số tiền này tuyệt đối không thể rơi vào tay bà ta. Mong chị Chu giải thích với các nhà hảo tâm và gửi trả lại giúp.”

 

Mẹ tôi chỉ thẳng vào mẹ ruột, dứt khoát tuyên bố.

 

Hai người mẹ, cùng đối mặt một việc, phản ứng hoàn toàn trái ngược, ai đúng ai sai rõ như ban ngày.

 

Chị Chu quyết định tin tưởng chúng tôi, nhận lại phong bao lì xì.

 

Bị mất miếng mồi đến miệng, mẹ ruột tức đỏ mặt tía tai: “Mấy người ngu ngốc, rồi sẽ hối hận, sớm muộn gì cũng bị con sao chổi này hại chết!”

 

Mẹ tôi che chắn cho tôi, phun một bãi nước bọt về phía bà ta: “Bà mới là sao chổi! Kiều Kiều là phúc tinh của chúng tôi, là báu vật trong nhà này.”

 

“Bà cũng là phụ nữ, vậy mà lại ngược đãi con gái mình, rồi sẽ bị báo ứng thôi!”

 

Mẹ ruột còn định nói tiếp thì anh trai đột nhiên lên tiếng: “Mẹ nói đúng, Kiều Kiều chính là phúc tinh của nhà chúng ta.”

 

“Quên chưa nói với bố mẹ, con được tuyển thẳng vào Bắc Đại rồi…”

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Chưa nói dứt câu, mẹ tôi đã trợn tròn mắt vui mừng: “Tuyển thẳng vào Bắc Đại? Thật hả Hạo Hạo?”

 

Anh gật nhẹ đầu: “Con lừa mẹ làm gì chứ?”

 

Gương mặt nghiêm nghị của bố cũng nở nụ cười rạng rỡ, ông vỗ vai anh trai: “Giỏi lắm con trai, làm rạng rỡ mặt mũi bố rồi!”

 

Nói xong, ông quay sang khoe khoang với mẹ ruột: “Thấy chưa? Từ khi Kiều Kiều đến nhà chúng tôi, nhà này càng ngày càng tốt, nhà bị cháy thì sao chứ? So với việc mẹ nó sáng mắt, anh nó được tuyển thẳng vào Bắc Đại, chuyện đó chẳng đáng gì!”

 

Mẹ ruột trừng mắt nhìn chúng tôi, ghen tức đến mức mắt đỏ hoe.

 

Đáng tiếc không ai thèm để ý đến bà ta.

 

Chuyện anh trai được tuyển thẳng nhanh chóng lan truyền trong làng, đó là chuyện chưa từng có tiền lệ.

 

Mọi người đều biết anh học giỏi, nhưng không ngờ lại có thể vào thẳng Bắc Đại, gây chấn động cả thị trấn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Họ còn trao cho anh một khoản học bổng lớn, bà hàng xóm biết được, ghen đến méo cả mặt.

 

10

 

Sau hai chuyện đó, gia đình tôi ngày càng thuận lợi.

 

Mắt mẹ phẫu thuật thành công, bố và anh trai cũng không còn lo lắng nữa, anh lên Bắc Kinh học đại học, bố thì yên tâm làm việc ở tỉnh thành.

 

Sau đó, mẹ và tôi cũng chuyển lên tỉnh. Mẹ tìm trường mẫu giáo cho tôi, còn bố mẹ cùng nhau mở quán ăn nhỏ.

 

Bố mẹ đều siêng năng, chịu khó, nên quán làm ăn rất phát đạt, khách đến nườm nượp.

 

Ngay tháng đầu tiên, bố mẹ đã kiếm được ba vạn tệ!

 

Con số này vượt ngoài mong đợi, khiến họ thêm phần tự tin, làm việc càng hăng hái.

 

Bố nói: “Dù không ở quê, nhà cửa vẫn chưa sửa lại. Năm nay phải cố kiếm tiền để xây nhà mới.”

 

Anh trai định dùng học bổng hỗ trợ bố xây nhà, nhưng bố từ chối.

 

Ông bảo tiền đó để dành cho việc học, chuyện nhà cửa không để anh phải lo.

 

Mẹ cũng cùng suy nghĩ: “Em cũng vậy, đợi sau này có tiền, mình thuê nhà rộng hơn chút để Kiều Kiều ở cho thoải mái.”

 

Để tiết kiệm, bố mẹ thuê phòng ở khu nhà trọ bình dân.

 

Dù vậy, chúng tôi vẫn sống rất vui vẻ.

 

Cuối tuần, tôi ra quầy bán hàng cùng bố mẹ.

 

Có lúc chơi đồ chơi, có lúc làm bài tập.

 

Thỉnh thoảng còn giúp mẹ xâu xiên thịt nướng, chẳng bao lâu mọi người quanh khu đều biết tôi.

 

Nhưng niềm vui không kéo dài lâu, mùa mưa đến.

 

Bố mẹ thường phải tranh thủ lúc không mưa để bày quầy.

 

Có những hôm thời tiết xấu, mưa dầm liên tục mấy ngày không thể bán hàng.

 

Tôi nhìn mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, không kìm được nói: “Giá mà nhà mình có cửa hàng thì tốt quá.”

 

Bố ngạc nhiên nhìn tôi: “Sao Kiều Kiều lại nghĩ như vậy?”

 

“Nếu có cửa hàng, thì dù mưa bố mẹ vẫn mở tiệm được mà.”