Nhưng bác sĩ nói với bố rằng ca mổ rất thành công, bố vui mừng bế tôi lên: "Kiều Kiều, đợi mẹ khỏi rồi, sau này mẹ sẽ đưa con đi học!"
"Thật hả bố?" Tôi vui sướng hỏi lại, "Sau này mẹ chịu ra ngoài rồi đúng không?"
"Dĩ nhiên, mắt mẹ con nhìn được rồi, bà ấy thích ra ngoài hơn ai hết." Bố cười ha hả.
Từ khi tôi về nhà này, đây là lần đầu thấy bố cười vui như thế.
Tôi cũng bật cười theo, cảm thấy thật hạnh phúc.
Ngày mẹ xuất viện, chị phóng viên lại đến, còn mang theo rất nhiều đồ ăn ngon.
"Chị Chu ơi!" Tôi chạy lại, ôm chầm lấy chị.
"Cảm ơn chị Chu, bố nói chị là đại ân nhân của nhà em."
Chị Chu sững người một lúc rồi bật cười, xoa đầu tôi: "Chị không làm gì cả, công lao là của bác sĩ kia."
"Bác sĩ cũng là đại ân nhân, nhưng bố nói chị cũng là đại ân nhân."
Chị Chu véo má tôi: "Con bé này đúng là miệng ngọt như đường. Nhưng hôm nay chị đến là có tin vui muốn báo."
Chị lấy ra một phong bao rất dày.
Bố nhìn chị ngạc nhiên: "Phóng viên Chu, đây là…"
"Đây là số tiền quyên góp từ cư dân mạng, để giúp gia đình tôi vượt qua khó khăn."
"Phóng viên Chu, tôi không thể nhận tiền này!"
"Chú Trang, chú cứ nhận đi. Đây là tấm lòng của mọi người, họ muốn trao tận tay cho gia đình chú…"
Chị Chu vừa dứt lời, mẹ ruột tôi không biết từ đâu nhào ra, giật lấy phong bì trong tay chị.
08
“Cô là ai vậy? Cô làm gì thế?” Chị Chu tức giận, định giật lại phong bao lì xì.
Gần đây chuyện nhà chúng tôi ồn ào khắp nơi, hầu như ai trong vùng cũng biết.
Ngay cả anh trai bên kia cũng không giấu được nữa, hôm nay anh ấy cũng có mặt ở bệnh viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mẹ ruột rõ ràng đã chờ sẵn ở bệnh viện từ lâu, bà ta cầm phong bao dày cộm, cười tít mắt, chỉ vào tôi mà hừ một tiếng: “Tôi là mẹ ruột của con bé này, số tiền này chẳng phải mọi người quyên cho nó sao?”
Tôi nép vào chân bố, lấy hết can đảm nói: “Đây là tiền dành cho mẹ tôi!”
“Con ranh, mới được người ta nuôi mấy ngày mà coi họ là mẹ rồi à? Mở to mắt ra mà nhìn, tao mới là mẹ mày!”
Mẹ ruột trừng mắt nhìn tôi đầy ác ý.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Chị Chu ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Chú Trang, bà ta thật sự là mẹ ruột của Kiều Kiều à?”
Bố định gật đầu thì tôi vội la lên: “Không phải! Bà ấy đã bỏ con, không cần con nữa!”
Mẹ ruột nghe tôi nói thế, sắc mặt lập tức thay đổi, giơ tay định đánh tôi: “Con ranh này, mày nói nhăng nói cuội cái gì đó?”
Bố tức đến mặt mày khó coi, giơ tay chắn lại: “Bà dám ra tay với Kiều Kiều trước mặt tôi? Bà quên là chính bà đã bỏ con bé rồi sao?”
Mắt mẹ ruột đảo một vòng, nhìn chằm chằm xấp tiền trong tay với ánh mắt tham lam.
“Tôi chưa từng nói vậy, là ông thấy con tôi ngoan nên đến năn nỉ tôi, còn không cho tôi đến thăm con.”
Bố tôi chưa từng thấy ai mặt dày đến vậy, tức đến run người: “Bà ăn nói hàm hồ, vu khống trắng trợn…”
Mẹ ruột chẳng sợ gì, bắt đầu gây náo loạn trong bệnh viện: “Tôi nói thật đó! Nhà ông muốn nuốt gọn số tiền này nên trở mặt không nhận người!”
Bệnh viện lập tức hỗn loạn, chị Chu và mấy người xung quanh không biết phải tin ai.
Anh trai đột nhiên đứng dậy, chỉ tay vào mẹ ruột và cười lạnh: “Bà còn mặt mũi nói à? Bà đã từng vứt bỏ Kiều Kiều, rồi đến đứa con gái nhỏ sau này cũng đem vứt nốt, bà tưởng không ai biết chắc?”
Nụ cười trên mặt mẹ ruột cứng đờ: “Tôi không biết cậu đang nói gì!”
Tôi cũng hoang mang nhìn anh trai: Vứt bỏ?
Anh trai cười lạnh, nói với chị Chu và mọi người: “Bà ta đúng là mẹ ruột của Kiều Kiều, nhưng chính bà ta đã vứt bỏ con bé, khi bố tôi mang trả lại cũng không nhận.”
“Người ta nói hổ dữ còn không ăn thịt con, nhưng người đàn bà này còn độc ác hơn cả hổ. Vài tháng trước, bà ta sinh thêm một bé gái, lần này không muốn tốn cơm nuôi đến ba bốn tuổi mới vứt, nên dứt khoát cho người ở thị trấn bên luôn rồi.”
Bố tôi hít sâu một hơi: “Hạo Hạo, con nói thật chứ?”
Anh gật đầu: “Lớp con có bạn cùng làng với họ, chuyện này cả làng bên đều biết. Nếu chị Chu không tin, cứ đi hỏi là rõ.”