Phúc Tinh Kiều Kiều

Chương 8



Cha ruột thấy tình hình không ổn, vội vàng đổi giọng: “Chúng tôi cũng không nhất thiết phải đòi nhận lại Kiều Kiều, nhưng có điều kiện.”

 

Mẹ ruột lập tức phụ họa, tham lam giơ tay thành hình con số: “Cho chúng tôi năm trăm nghìn, sau này tôi sẽ không đến làm phiền các người nữa, cũng không giành con bé với các người!”

 

Bà ta chỉ tôi, ánh mắt đầy ghét bỏ.

 

Quả nhiên, bà ta không phải đến vì tôi, mà là thấy bố mẹ tôi có tiền, nên muốn kiếm chác.

 

“Bố, không được cho họ tiền đâu, con không đồng ý!” Tôi nhìn về phía cha mẹ ruột, lớn tiếng nói.

 

Cha ruột nghe xong liền trừng mắt dữ tợn nhìn tôi: “Con ranh vô ơn, mày nói cái gì?”

 

“Con nói đúng đấy, nhà mình có tiền cũng không cho mấy người!”

 

“Con oắt con, dám phản rồi hả.” Cha ruột nổi điên, định xông tới đánh tôi, nhưng bị người thân trong nhà ngăn lại.

 

Người thân đều khuyên nhủ họ, nói nếu không có bố mẹ tôi nhận nuôi, thì giờ tôi có khi đã chẳng còn sống.

 

Mẹ ruột không cam tâm, nhưng mẹ tôi đã cầm chổi, quất mạnh về phía họ: “Một xu cũng đừng hòng lấy, ba nó, báo cảnh sát đi! Bà ta muốn dùng đạo đức để uy h.i.ế.p mình, không có cửa đâu!”

 

Bố tôi đã nhịn đủ rồi, lần này không nói thêm câu nào, lập tức gọi báo cảnh sát.

 

Cha mẹ ruột sợ bị truy cứu trách nhiệm, sợ đến mức vắt chân lên cổ mà chạy.

 

14

 

Năm đó vì chuyện cha mẹ ruột đến gây chuyện, cái Tết của chúng tôi không được vui vẻ.

 

Vừa hết Tết, bố mẹ liền vội vã đưa tôi quay lại tỉnh thành.

 

Không ngờ cha mẹ ruột vẫn không chịu buông tha, lại tìm được địa chỉ quán ăn của chúng tôi.

 

Họ không làm loạn, chỉ là cố tình dựng một quầy bên cạnh, cũng bán xiên nướng giống hệt chúng tôi.

 

Tuy hương vị không bằng quán nhà tôi, nhưng họ cố tình hạ giá để giành khách.

 

Món hai tệ họ bán một tệ, món năm tệ thì bán ba tệ.

 

Không ít người ham rẻ liền chạy sang bên họ ăn.

 

Đứa con trai nhỏ của họ lúc này đã biết đi, họ thả bé bò khắp nơi.

 

Mẹ ruột ngạo nghễ đứng trước quán chúng tôi: “Tưởng không trả con bé cho tôi thì tôi bó tay à? Ha, các người không ngờ đến đấy!”

 

“Thằng què kia, mới chỉ bắt đầu thôi! Tôi sẽ cướp hết khách của các người, cho các người sống không nổi!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bà ta nhìn cái chân vẫn còn tập tễnh của bố tôi, ánh mắt đầy khinh bỉ.

 

“Bà mới là đồ què, làm thế cũng chẳng kiếm được tiền đâu!”

 

Bố mẹ từng đưa tôi đi ăn nhiều quán ở tỉnh thành, món nào dở dù có rẻ tôi cũng chẳng muốn ăn.

 

Tôi nghĩ, những khách hàng kia cũng giống tôi thôi.

 

Mẹ ruột tức tối trừng mắt nhìn tôi: “Đồ ăn hại phản chủ, ai không kiếm được tiền hả? Coi chừng tao đánh c.h.ế.t mày bây giờ!”

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Bà ta bị tôi chọc tức, liền gào lên với đám đông: “Hôm nay đại hạ giá! Mua 20 giảm 5 tệ, mua 50 giảm 15 tệ!”

 

Một khu buôn bán vốn yên ổn, bị mẹ ruột tôi khuấy đảo đến loạn cả lên.

 

Vốn dĩ lượng khách đã không nhiều, lại bị chiêu trò đó của bà ta, khách càng chạy sạch.

 

Từ khi mở quán đến giờ, lần đầu tiên xảy ra tình trạng như vậy.

 

“Bố mẹ, vừa rồi có phải con không nên nói câu đó không?” Tôi nhìn gương mặt ủ rũ của bố mẹ, lòng nặng trĩu.

 

Bố tỉnh táo lại: “Kiều Kiều nói gì cơ? Con bênh bố, bố còn mừng không kịp nữa là.”

 

“Nếu bà ta đã ở đây quấy phá, thì hôm nay mình nghỉ luôn, bố đưa con đi chơi!”

 

Khi bố đóng cửa tiệm, mẹ ruột còn cười đắc ý bên cạnh.

 

“Thua rồi thì nhận đi, các người cũng chỉ đến thế thôi!”

 

Bố mẹ không thèm để ý bà ta, mà bàn nhau đưa cả nhà đi Bắc Kinh chơi.

 

Hai năm nay mải kiếm tiền, chưa lần nào đến trường anh trai chơi, dịp Tết vừa rồi anh ấy cũng bận thực tập nên không về được.

 

“Lần này đi Bắc Kinh chơi, cũng coi như nghỉ phép, cùng lắm thì thế nào? Nhà mình ở tỉnh thành cũng có nhà, quê cũng có rồi mà.”

 

15

 

Khi ba mẹ con tôi xuất hiện trước cổng trường đại học của anh trai, anh ấy giật mình kinh ngạc.

 

Sau đó anh vui mừng khôn xiết: “Bố mẹ! Con đang định vài hôm nữa có thời gian sẽ về thăm mọi người.”

 

Anh còn xoa đầu tôi, cười mỉm mắt: “Kiều Kiều lớn rồi, lại còn xinh nữa.”

 

“Lần này nghỉ hè không thực tập nữa hả?” Bố tò mò hỏi.

 

Từ lúc anh vào đại học đến giờ bận vô cùng, hai năm nay chỉ về tỉnh thành một lần.

 

Nếu không thường xuyên gọi điện về báo bình an, chắc bố đã tưởng anh xảy ra chuyện gì.