Phúc Tinh Kiều Kiều

Chương 9



Anh trai mỉm cười: “Giờ mọi thứ tạm ổn rồi, có người làm thay, không cần tự tay làm mọi việc nữa.”

 

“Có người làm thay? Anh làm sếp rồi hả?”

 

Anh cười lớn, véo mũi tôi: “Không phải làm sếp, mà là làm ông chủ.”

 

Trong ánh mắt nghi ngờ của ba người chúng tôi, anh kể rằng mình đã dùng tiền học bổng để khởi nghiệp, cùng bạn cùng phòng phát triển vài trò chơi nhỏ.

 

Không ngờ một trò chơi gần đây lại bỗng nổi tiếng, kiếm được rất nhiều tiền.

 

Bố mẹ sững sờ: “Thật sao? Hai năm nay con chỉ làm mỗi cái đó à?”

 

Hàng tháng bố mẹ vẫn gửi tiền sinh hoạt cho anh, anh cũng không hé lời.

 

Không ngờ anh lại âm thầm làm được chuyện lớn đến vậy.

 

“Bố, chẳng phải con học theo bố sao? Tặng bố mẹ một món quà bất ngờ.”

 

Anh nói rồi lấy ra một bản hợp đồng mua nhà.

 

“Đây là gì?” Mẹ ngơ ngác hỏi.

 

“Con thấy môi trường ở tỉnh thành khá tốt, trong tay lại có tiền, nên mua căn nhà tặng bố mẹ dưỡng già.”

 

Bố xem hợp đồng mà xúc động: “Không phải nhà thương mại bình thường, đây là biệt thự!”

 

Đắt gấp mấy lần nhà chúng tôi mua trước đó, mà anh còn mua luôn một lần trả hết.

 

“Nhà thương mại bố mẹ đã mua rồi, giờ mua thêm một căn nữa cũng không có gì mới. Còn biệt thự này gần trường tư nổi tiếng, sau này Kiều Kiều có thể học ở đó.”

 

Mắt bố mẹ đỏ hoe vì vui sướng: “Con trai à, con đúng là âm thầm làm nên chuyện lớn! Trước khi Kiều Kiều tới, nó cũng từng nói muốn cho con bất ngờ, không ngờ bất ngờ lớn lại là con tặng chúng ta.”

 

Tôi nghe hiểu được chút ít, chỉ biết anh giờ giỏi lắm rồi.

 

Nhớ lại lời mẹ ruột, tôi bỗng thấy buồn, liền hỏi anh: “Anh ơi, anh quen bác sĩ giỏi nào không, chữa chân cho bố được không?”

 

Nếu chân bố khỏi, mẹ ruột sẽ không còn gì để châm chọc nữa.

 

Bố sững người, cười nhẹ: “Chân bố bao năm rồi, quen rồi, con đừng lo.”

 

Anh trai cắt lời: “Bố, dù Kiều Kiều không nói, con cũng định sớm muộn phải chữa cho bố. Phải chữa khỏi, con mới yên tâm.”

 

Bố hơi lúng túng, cúi đầu nhìn chân mình, lẩm bẩm: “Lâu quá rồi, cứ vậy cũng quen rồi, con khỏi bận tâm.”

 

“Ở nước ngoài có bác sĩ chỉnh hình rất giỏi, chuyện này cứ giao cho con, đợi xác nhận rồi con báo.”

 

16

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Anh trai cũng theo chúng tôi về tỉnh thành, căn biệt thự là anh nhờ môi giới mua giúp, bạn học đến xem trực tiếp, còn anh thì chưa đến tận nơi bao giờ.

 

Lần này cả nhà cùng đến xem biệt thự, quả nhiên rất đẹp.

 

Biệt thự có sáu phòng, bốn người ở thì quá dư dả.

 

Bố mẹ đang bàn xem tôi ngủ phòng nào, anh ngủ phòng nào, phòng đọc sẽ bày trí ra sao.

 

Bỗng điện thoại mẹ đổ chuông.

 

“Chị Kiều Kiều, vợ chồng nhà họ Từ chạy mất rồi, các người mau về mở quán đi.”

 

Là cô chủ quán bún riêu bên cạnh gọi, mẹ tôi thân với cô, hai người có kết bạn WeChat.

 

Mẹ nghi hoặc: “Chạy rồi? Bà ta không bán xiên nữa sao?”

 

“Kể từ khi nhà chị đóng cửa, bà ta tưởng sẽ độc chiếm khu này, lập tức tăng giá bằng nhà chị, nhưng đồ ăn thì không tươi, mùi vị cũng chẳng ngon.”

 

“Chị mới đi ba hôm mà khách hàng kêu trời rồi.”

 

“Vậy mà họ vẫn không quan tâm, cứ làm theo ý mình…”

 

Nhưng như thế cũng chưa đến mức phải bỏ trốn chứ?

 

Chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn?

 

“Không, là con trai họ bị xe giao hàng tông, nguy kịch rồi, giờ còn hơi sức đâu mà bán buôn nữa?”

 

Trong khu dân cư tuy không có xe lớn, nhưng xe giao hàng thì chạy đầy đường.

 

Lúc đầu Từ Lai Thị còn khoanh khu riêng để cho con chơi, sau lười nhác dần, để con chạy lung tung mà chẳng thèm để ý.

 

Bố mẹ lập tức đưa tôi và anh trai đến quán, quầy hàng của Từ Lai Thị vẫn còn nguyên, người thì chẳng thấy đâu.

 

Mọi người đứng quanh chỉ trỏ: “Biết ngay kiểu gì cũng có chuyện, không ngờ nhanh thế.”

 

“Làm cha mẹ mà thờ ơ quá, bao nhiêu người nhắc nhở mà vẫn chê người ta nhiều chuyện.”

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Họ nhận ra bố mẹ tôi, liền ríu rít gọi: “Anh chị Trang ơi, mau về mở tiệm lại đi, mọi người nhớ hương vị nhà anh chị lắm rồi.”

 

Bố mẹ chưa vội mở cửa, hiếm khi anh trai về, nên quyết định chơi cho đã trước.

 

Một tuần sau, quán mới mở lại, khách quen ùa vào như ong vỡ tổ.

 

“Không ham rẻ nữa đâu, tôi chỉ ăn ở nhà Trang thôi!”

 

Cuối cùng, bố mẹ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.