“Nhị ca, ta nói qua cho huynh biết ý định của ta trước đã,” Tiểu Noãn quyết định nói hết toàn bộ kế hoạch hiện tại cho Hoắc Diễn Thắng nghe: “Đợi sau khi xì dầu bán ra là đến mùa thu đông rồi, lúc đó ớt (phiên tiêu) cũng đã trồng xong từ lâu.”
“Ta muốn bán xì dầu trước, sau khi trích lại vốn để tiếp tục nấu xì dầu cho năm sau, ta sẽ trực tiếp đến Phủ thành mở một cửa hàng hoặc tửu lâu để kiếm tiền. Người ở trấn có thể mua các món ăn chế biến từ ớt của chúng ta thực sự rất hạn chế, không đông đúc bằng Phủ thành, mà người Phủ thành lại càng giàu có hơn.”
Hoắc Diễn Thắng kinh ngạc, không ngờ Tiểu muội nhà mình lại có khẩu vị lớn đến thế, nhảy thẳng qua Huyện thành mà muốn phát triển ở Phủ thành, bèn nói: “Cửa hàng ở Phủ thành không phải là đắt bình thường đâu, chúng ta có mua nổi không?”
“Không phải chúng ta còn có một đại cổ đông sao,” Tiểu Noãn cười híp mắt nói: “Vương gia đã muốn kiếm tiền, tổng phải bỏ ra chút vốn chứ. Chẳng lẽ chỉ dùng một chiếc xe lừa kéo là muốn tiễn ta đi rồi sao.”
Vả lại, nghĩ đến các quán Tứ Xuyên và lẩu Tứ Xuyên quét sạch toàn quốc ở đời sau, Tiểu Noãn vô cùng tự tin rằng mình sẽ nổi tiếng ngay từ phát s.ú.n.g đầu tiên, mở tửu lâu khắp cả Đại Ân triều.
Lúc này, trong khách phòng nhà họ Sầm ở Vĩnh Thanh phủ, Tưởng Hãn Dung đang thức khuya đọc sách bỗng nhiên hắt hơi.
Lẽ nào gần đây đọc sách quá khuya bị nhiễm lạnh? Tưởng Hãn Dung dụi mũi, cảm thấy khó hiểu, rõ ràng trời vẫn còn khá nóng mà...
Tiểu Noãn đã sớm tính kỹ rồi. Với việc nhà nàng không có quyền thế, lỡ đâu làm ăn lớn thật sự, e rằng sẽ gây ra sự ghen ghét và kéo theo những rắc rối không cần thiết.
Nhưng Tiểu Noãn vốn dĩ đã định làm lớn mạnh, làm nhỏ lẻ không phải là phong cách của nàng. Ở thời hiện đại, nhà nàng cũng từng là công ty niêm yết trên sàn chứng khoán kia mà, tổng không thể vì sợ người khác đỏ mắt mà an phận một góc rồi không làm nữa chứ.
Nhà họ Hoắc không có quyền thế là thật, nhưng nếu sau lưng lại có một vị Vương gia chống đỡ thì sao? Đây là thời cổ đại, quyền lực của giới quyền quý lớn vô cùng, những kẻ tiểu nhân gian ác kia tự nhiên không dám tùy tiện đến gây rối.
Dù cho Tưởng Hãn Dung này có là kẻ bụng dạ đen tối, muốn lấy phần lớn tiền kiếm được từ tửu lâu, chỉ cần y ăn thịt, để lại chút canh cho nhà họ Hoắc, cũng đủ cho cả nhà tiêu xài rồi. Thử nghĩ mà xem, nhà họ Hoắc trước kia lao động cả năm trên đồng ruộng cũng chỉ dành dụm được vài lạng bạc mà thôi.
Hạt Dẻ Nhỏ
Tưởng Hãn Dung ở khách phòng nhà họ Sầm lại bắt đầu: “Ách xì, ách xì, ách xì, !”
Nghe tiếng ve sầu bên ngoài kêu không ngừng, lòng Tưởng Hãn Dung vô cùng bực bội. Rốt cuộc chuyện này là sao đây, chẳng lẽ có người đang nói xấu mình sau lưng? (Huynh đã đoán đúng rồi, thiếu niên ạ)
“Dù sao đi nữa, sau này chúng ta nhất định phải đi Phủ thành phát triển. Không chỉ là Phủ thành, sau này ta còn muốn đi Kinh đô nữa,” Tiểu Noãn kết luận: “Hay là đón Chu phu nhân ra, còn có thể làm hàng xóm với chúng ta, mọi người qua lại thăm hỏi nhau lúc rảnh rỗi, giải khuây, chẳng phải tốt hơn sao!”
“Ừm, lần sau ta sẽ đi khuyên nàng ấy.” Hoắc Diễn Thắng nói: “Hoặc đợi khi nào nhà chúng ta đứng vững gót chân ở Phủ thành, đến lúc đó sẽ dễ dàng hơn.”
“Ừm ừm,” Tiểu Noãn cũng đồng ý. Chu phu nhân chỉ là nhất thời chưa thông suốt, danh dự hay không danh dự, bản thân sống tốt hơn vạn lần mọi thứ! Vả lại, nàng ấy là dì của Vương gia, mượn uy thế của Vương gia một chút thì có làm sao? Trông Vương gia cũng là một người lương thiện.
Tưởng Hãn Dung lau mũi: Cảm thấy đỡ hơn rồi. Lẽ nào lần này là có người đang khen ngợi mình?
Lần này Hoắc Diễn Thắng trở về, ngoài việc để gia đình yên tâm, còn là để kịp về giúp nhà gặt lúa mì.
Uông Gia thôn là một ngôi làng điển hình ở phương Bắc, phần lớn cây trồng trong thôn là lúa mì.
Đến mùa gặt lúa mì, dân làng Uông Gia thôn bắt đầu lũ lượt thu hoạch, nhà họ Hoắc cũng theo đó mà bắt đầu.
Giờ đã là cuối hè đầu thu, thời tiết vẫn còn oi bức vô cùng. Mặt trời nung nóng mặt đất, Tiểu Noãn đi dép cỏ giẫm lên cũng cảm thấy lòng bàn chân nóng bỏng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu lúc này bước ra khỏi làng, sẽ thấy một cánh đồng lúa mì rộng lớn vô tận không xa. Những hạt lúa mì vàng óng nối liền thành một dải, những bông lúa trĩu nặng oằn cong thân cây.
Một làn gió nhẹ thổi qua, sóng vàng cuộn trào, tựa như những đợt sóng biển màu vàng kim, đẹp đến nao lòng.
Tuy nhiên, việc gặt lúa mì lại vô cùng vất vả. Dân làng Uông Gia thôn chẳng có tâm trí nào để thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, ai nấy đều tranh thủ từng giây từng phút để gặt lúa.
Hôm nay là ngày đầu tiên nhà họ Hoắc gặt lúa mì, lúc này đã là giữa trưa, Tiểu Noãn phải đi đưa cơm cho người nhà đang làm việc ngoài đồng.
Tiểu Noãn cùng Hà Tú Nhi, Cao thị mang theo rất nhiều thứ. Tiểu Bảo cũng ngoan ngoãn ôm một chiếc ấm trà lớn, bên trong là trà Kim Ngân Hoa Tiểu Noãn nấu sẵn ở nhà, dùng để giải nhiệt giải khát. Trà đã được để nguội bớt, uống vào lúc này là vừa đẹp.
Những người còn lại trong nhà họ Hoắc đã ra đồng gặt lúa mì từ lúc trời còn tờ mờ sáng. Vì hầu hết mọi nhà trong thôn đều thu hoạch lúa mì vào thời điểm này nên nhân lực vô cùng eo hẹp. Mọi người đều chạy đua với thời gian để ra đồng gặt lúa, sau đó còn phải đập lúa, phơi lúa... chỉ sợ gặp phải một trận mưa bão khiến số lương thực đã vất vả trồng trọt cả năm bị ướt.
Lúa bị ướt nếu không phơi khô sẽ bị mốc, như vậy là coi như công cốc cả năm làm nông, đây không phải chuyện đùa.
Vì vậy, dù mấy ngày nay mặt trời rất gay gắt, nhưng Uông Gia thôn vẫn là nam nữ già trẻ đổ xô ra đồng. Dù cho có mệt mỏi hay đen sạm đi chăng nữa, họ vẫn phải tranh thủ lúc thời tiết tốt để thu hoạch hết lúa mì về.
Thế nhưng mùa gặt năm nay trời đất rất ủng hộ, trời quang mây tạnh, không hề có dấu hiệu sắp mưa.
Đồng ruộng nhà họ Hoắc cũng tạm ổn. Tính cả Hoắc Hữu Quý Lão gia t.ử thì có sáu Nam nhân, Trương thị, Lý thị và Hoắc Yên lại đều là những người tháo vát giỏi giang. Trước đây khi gặt lúa mì nhân lực eo hẹp, đôi khi còn phải thuê thêm người trong thôn hoặc những "khách gặt lúa" lưu động bên ngoài đến giúp.
Thế nhưng năm nay lại đỡ hơn một chút, Hoắc Hương đã trở về. Hoắc Hương cũng là người quen làm nông việc từ nhỏ. Dù sau khi ở trấn một thời gian có hơi lạ tay, nhưng gặt một lúc rồi nàng lại nhanh chóng quen việc.
Ban đầu nhà họ Hoắc ngại không dám để Bích Yên gặt lúa mì, nhưng Bích Yên vẫn tự mình đi theo, dù mồ hôi đầm đìa cũng không hề dừng tay.
Về phần Tiểu Noãn, Hà Tú Nhi, các nàng cũng ra đồng gặt lúa mì từ sớm, nhưng đến gần trưa thì về nhà giúp nấu cơm, coi như nghỉ ngơi một chút. Liên tục cúi lưng gặt lúa mì không phải chuyện đùa, nhưng sau khi đưa cơm đến, Tiểu Noãn và các nàng dự định sẽ cùng người nhà tiếp tục gặt lúa mì.
Trong mắt người thường, đây là sóng lúa vàng óng, nhưng trong mắt nhà nông, đây lại là từng chum lúa mì đầy ắp, là bánh màn thầu, bánh bao, hoa quyển nóng hổi vừa ra lò, là bánh sủi cảo bột trắng chỉ dám gói vào dịp lễ tết. Vì thế, mỗi người khi ra đến ruộng đều nghiêm chỉnh sẵn sàng, khí thế hừng hực.
Hoắc Hữu Quý dẫn dắt người nhà họ Hoắc làm việc, gần như già trẻ gái trai trong nhà đều cùng nhau ra trận.
Ai nấy đều đội một chiếc nón lá trên đầu. Dưới ánh nắng mặt trời, mồ hôi không ngừng tuôn ra trên đầu, mồ hôi chảy vào mắt khiến người ta cảm thấy rát buốt. Tiểu Noãn nhăn mặt nhíu mày, nheo mắt lại thành một khe hẹp.
Cổ người nhà họ Hoắc đều đeo một chiếc khăn lau mồ hôi, nóng thì dùng nó để lau.
Gặt lúa mì là một việc rất cần kỹ thuật. Khi dùng liềm gặt lúa, phải dùng tay phải cầm liềm, cong lưng úp mặt xuống đất vàng, tay trái nắm chặt lúa mì rồi dùng sức cắt xuống.
Cắt xong một nhát thì kéo về phía trước, móc lấy phần lúa mì phía trước rồi cắt đứt lần nữa. Khi tay trái không thể giữ thêm được nữa thì đặt bó lúa ra sau lưng, sau đó tiếp tục lặp lại động tác vừa rồi, gặt tiếp rồi đặt vào đống đó.
Cho đến khi đống lúa mì chất sau lưng đủ để bó thành một bó, thì dùng rơm lúa mì làm dây thừng để buộc lại, rồi tiếp tục gặt bó tiếp theo. Sau khi gặt xong một mảnh ruộng, Hoắc Sơn và Hoắc Lỗi cùng mấy thanh niên trai tráng sẽ khiêng những bó lúa mì đã buộc đến đặt ở con đường lớn bên cạnh ruộng, chờ đến tối mới kéo về nhà.
Buổi trưa cũng không ai về nghỉ ngơi. Hôm nay, Cao thị, Tiểu Noãn và Hà Tú Nhi ba người phụ trách toàn bộ bữa ăn trong cả ngày cho gia đình. Nấu cơm xong thì đóng gói cẩn thận mang ra bờ ruộng. Mọi người ăn xong lại tiếp tục làm việc, không dám chậm trễ chút thời gian nào.