Vì thời gian gặt lúa mì rất quý báu, Tiểu Noãn nấu bữa ăn đơn giản, chỉ là bánh màn thầu lớn đã hấp chín. Vì không có thời gian cắt thịt, nên Tiểu Noãn đã một hơi xào rất nhiều trứng gà trộn hành hoa.
Gặt lúa mì là công việc thể lực, cần phải bổ sung thêm chất đạm.
Sau đó lại chuẩn bị thêm đủ loại dưa muối và dưa chua xào. Vì đổ mồ hôi quá nhiều, ăn chút đồ mặn có vị muối có thể bổ sung các ion điện giải đã mất đi.
Người nhà họ Hoắc đã làm việc bận rộn cả buổi sáng, thấy Tiểu Noãn và đoàn người đến, ai nấy đều dừng việc đang làm, thẳng lưng đứng dậy. Hoắc Mãn Hà vừa vịn lưng vừa nhăn nhó kêu: “Mệt c.h.ế.t ta rồi, ăn cơm, ăn cơm!”
Mọi người dùng bữa trưa ngay trên bờ ruộng.
Đầu tiên, mỗi người cầm một chiếc bát sành lớn, ừng ực uống cạn một bát lớn trà Kim Ngân Hoa lạnh. Uống xong, ai nấy đều cảm thấy dễ chịu hơn. Tiểu Noãn còn cho thêm chút đường vào trà lạnh, khiến nó càng thêm ngon miệng.
“Thật đã!” Hoắc Lỗi một hơi uống cạn bát trà lạnh, mới cảm thấy mình như trở lại nhân gian. Vừa nãy, hắn cứ như đang ở trong một chiếc lồng hấp lớn vậy.
“Mọi người mau ăn đi,” Hoắc Hữu Quý gọi mọi người: “Ăn xong nghỉ ngơi một lát rồi chúng ta lại tiếp tục làm, làm một mạch xong xuôi rồi về nhà nghỉ ngơi t.ử tế.”
Thế là, mọi người nhà họ Hoắc đều một tay ôm chiếc màn thầu lớn mà ăn ngon lành. Mấy Nam nhân lớn thì càng ăn ngấu nghiến.
Làm việc hai ngày, ai nấy đều đen sạm đi một vòng, Hoắc Diễn Thắng là rõ nhất, mặt đã đỏ bừng lên vì nắng.
Tiểu Noãn thầm nghĩ có chút ý xấu: Ai bảo Nhị ca trước đây là người trắng nhất cơ chứ, người đen nhanh nhất đương nhiên cũng là huynh ấy rồi.
Không chỉ nhà họ Hoắc, những nhà khác trong thôn cũng dựa vào bờ ruộng ăn cơm. Mọi người thỉnh thoảng còn chào hỏi nhau, những nhà có quan hệ láng giềng tốt thì dứt khoát ngồi ăn cùng nhau.
Người này nếm thử món nhà kia, người kia nếm thử cơm nhà nọ. Tuy bữa ăn mỗi nhà chuẩn bị không giống nhau, nhưng cũng gần như nhau, đều là những món ăn nhanh gọn, no bụng để phục vụ cho việc lao động.
Ruộng nhà Lưu thúc và Lưu thẩm gần nhà họ Hoắc nhất, bọn họ cũng đang ăn cơm. Chẳng mấy chốc, Lưu Oánh bưng bát đi tới, đến gần Tiểu Noãn và Hoắc Yên, cười nói: “Yên tỷ, Tiểu Noãn, hai người cũng đang ăn cơm à.”
“Đúng vậy,” Hoắc Yên gật đầu nói: “Đúng thế, Lưu Oánh muội muội, ta thấy ca ca muội về rồi à?”
Tiểu Noãn nhìn theo, quả nhiên trên ruộng nhà Lưu Oánh có thêm một thanh niên, cũng đang ăn cơm ngấu nghiến.
Lưu Oánh có vẻ vui vẻ: “Vâng, ca ca ta đã về rồi, còn mang quà ngon cho ta nữa.” Thế là nàng lấy ra một gói giấy nhỏ từ trong túi, mở ra rồi đưa cho Tiểu Noãn, Hoắc Yên và Hà Tú Nhi cùng mấy cô nương khác.
Hạt Dẻ Nhỏ
Tiểu Noãn hơi tò mò, rướn đầu nhìn, chà, hóa ra là thịt khô. Ngửi thấy mùi ngũ vị hương, chẳng lẽ là thịt bò khô?
Quả nhiên, Lưu Oánh nói: “Ca ca ta nói, đây là thịt bò khô, nơi chúng ta hiếm thấy lắm, nên ta mang đến cho các tỷ muội nếm thử.”
Trâu bò cày kéo có luật pháp bảo vệ rõ ràng, nên lúc này quả thực thịt bò ít được ăn, thịt bò khô càng không phổ biến.
Gia phong nhà họ Hoắc trước giờ là không được nhận đồ của người khác. Hoắc Yên xua tay từ chối: “Lưu Oánh muội muội, muội giữ lại mà ăn đi. Buổi trưa chúng ta ăn trứng xào hành hoa, cũng thơm lắm.”
Tiểu Noãn vội vàng gật đầu, đương nhiên rồi, cô sợ người nhà không đủ chất béo, cố ý cho nhiều dầu chiên trứng vừa thơm vừa mềm, sao có thể không ngon được.
Tiểu Noãn vội vàng gật đầu. Đúng là vậy, nàng sợ người nhà không đủ chất, cố tình cho nhiều dầu để trứng xào vừa thơm vừa mềm, sao có thể không ngon được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lưu Oánh mời các nàng thêm lần nữa, nhưng Hoắc Yên vẫn từ chối. Lưu Oánh có vẻ ngập ngừng nói: “Vậy, vậy không biết Hoắc Nhị ca có thích ăn món này không…”
Nói rồi nàng nhìn sang Tiểu Noãn: “Tiểu Noãn, muội, muội có thể hỏi Nhị ca muội xem huynh ấy có ăn không? Nếu ăn thì muội cứ đưa hết cho huynh ấy.”
A? Tỷ tỷ này vẫn chưa chịu từ bỏ ư, hóa ra hôm nay mang thức ăn đến là ý tại tửu bất tại tửu rồi. Tiểu Noãn có chút bối rối. Mặc dù thấy gia đình Lưu thẩm rất tốt, nhưng Lưu Oánh và Nhị ca nhà mình thật sự không hợp chút nào.
Thế là Tiểu Noãn có vẻ khó xử, gãi đầu nói: “Lưu Oánh tỷ tỷ, Nhị ca ta chắc chắn cũng sẽ không nhận đâu…”
“Làm ơn đi, Tiểu Noãn.” Trong mắt Lưu Oánh lộ vẻ cầu khẩn.
“Vậy, vậy được rồi, ta sẽ đi giúp tỷ hỏi, nhưng ta không dám đảm bảo gì đâu nhé.”
Tiểu Noãn đành phải làm người chạy việc vặt, lề mề đi đến trước mặt Hoắc Diễn Thắng, mặt mày méo xệch kể lại đầu đuôi câu chuyện. Quả nhiên, nàng lại bị Nhị ca cho một cái cốc đầu.
Hoắc Diễn Thắng nhíu mày nói: “Thịt bò khô gì chứ, ta không ăn. Muội đi nói với nàng ta đi.”
“Ồ~” Tiểu Noãn liếc nhìn Hoắc Diễn Thắng một cái, lén lút nói nhỏ: “Nhị ca à, ta thấy Lưu Oánh tỷ tỷ có lẽ có cảm xúc hơi khác lạ với huynh đó…”
Nghe lời Tiểu Noãn, trong đầu Hoắc Diễn Thắng bỗng nhiên lại hiện lên bóng dáng của vị thiếu nữ xinh đẹp kia, huynh ngây người một lát. Đợi khi hoàn hồn lại, huynh tiếp tục nói với Tiểu Noãn: “Vậy giúp ta đa tạ nàng ta.”
Hoắc Diễn Thắng dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Cứ nói là trong thôn có nhiều nam t.ử như vậy, ta không thích ăn thì luôn có người khác thích ăn thịt bò khô.”
Ặc, Nhị ca thật tàn nhẫn quá… Tiểu Noãn nghe xong liền cảm thấy Nhị ca đâu phải đang nói chuyện thịt bò khô, rõ ràng là muốn Lưu Oánh đi tìm người khác mà!
Vẫn là không thể chọc giận Nhị ca, huynh ấy nói chuyện quá không nể nang gì cả.
Nhưng vai ác này chỉ có thể do nàng tự mình gánh, thế là Tiểu Noãn lại buồn bã đi trở lại. Lưu Oánh với vẻ mặt đầy mong đợi hỏi: “Sao rồi, sao rồi? Nhị ca muội nói thế nào?”
Tiểu Noãn cẩn thận cân nhắc một chút, lời nói xoay mấy vòng trong bụng mới thốt ra: “Nhị ca ta nói rồi, đa tạ ý tốt của Lưu Oánh tỷ tỷ, huynh ấy không thích ăn thịt bò khô. Nhưng huynh ấy nghĩ rằng luôn có người khác sẽ thích ăn, Lưu Oánh tỷ tỷ chi bằng hỏi người khác xem sao.”
Lưu Oánh là người thông minh, nghe xong liền hiểu ngay ý của Hoắc Diễn Thắng. Nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương đầy ảo tưởng và khao khát về tình yêu, nên không thể giữ được nụ cười trên khuôn mặt nữa.
Lưu Oánh miễn cưỡng nói: “Vậy, vậy được rồi, ta về phía nhà ta trước đây, lát nữa còn phải làm việc.” Thế là nàng vội vã bước nhanh trở về.
Bích Yên không quen biết nhiều người nhà họ Lưu, vừa nãy đã đứng bên cạnh nghe ngóng một hồi, lúc này nàng ta trưng ra vẻ mặt tò mò tám chuyện, thì thầm nói: “tiểu cô nương này có ý với Nhị ca các ngươi nha.”
Hoắc Yên và Hà Tú Nhi cũng xúm lại buôn chuyện: “Trước đây không nhìn ra, nàng ta lại có ý đó.”
“Không xứng đôi, không xứng đôi,” Bích Yên suy nghĩ nghiêm túc một chút, vẫy tay lắc đầu nói: “Nhị ca các ngươi trông như người trong rồng phượng, hai người quá không xứng đôi rồi.”
“Cũng không biết Nhị ca thích loại cô nương như thế nào nữa.” Tiểu Noãn cũng hùa theo buôn chuyện.
Mấy cô nương lại ríu rít nói chuyện một lát, sau đó mới đặt bát cơm xuống chuẩn bị làm việc.